Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

“Đúng là đã đánh giá thấp nó, lại dám giở trò trước mặt tôi."

"Đúng vậy, thật ra tôi đã nhắc nhở ông từ lâu, con của người khác vĩnh viễn là của người khác, năm đó cô ta đã dám giả chết lừa gạt ông, thì còn chuyện gì không làm được chứ?"

"Răng rắc——"

Lúc này cái gậy trong tay cũng bị ông ta bẻ gãy.

Quản gia nhìn thấy vậy cũng sợ hãi!

“Thông báo xuống, thấy được người, trực tiếp xử lýt"

"Vâng, lão gia."

Sau đó quản gia lập tức đi sắp xếp người, hơn nữa lúc ông ta sắp xếp còn cố ý dặn dò những người này nhất định phải chú ý động tĩnh bên Hoắc thị.

Không được để cho bên kia phát hiện ra.

Hoäc thị đương nhiên là đang ám chỉ Hoắc Tư Tước. 

Còn Hoắc Tư Tước lúc này vẫn chưa biết được tin tức này, Lâm Tử Dương gọi hắn mấy lần nhưng hẳn bắt máy.

Bởi vì lúc này hắn đang ở lầu hai dỗ dành cô nhóc kia.

"Mẹ ơi, con muốn mẹ, ô~~~ "

Tiểu Nhược Nhược sáng nay không biết có phải cảm ứng được mẹ đã xảy ra chuyện hay không, vừa mở mắt ra đã bắt đầu khóc ầm lên, dì Vương dỗ dành thế nào cũng không dỗ được.

Cuối cùng chỉ có Hoắc Tư Tước đích thân xuống dỗ.

"Nín, đừng khóc nữa!"

Hoắc Tư Tước vừa xuống, nhìn thấy cô bé ở trong phòng ngủ chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, không mang dép, ôm con búp bê thỏ tai dài khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm hem.

Rốt cuộc là ai chọc con nhóc này chứ?!

Hoắc Tư Tước đi tới định ôm cô bé, mặc áo khoác cho cô để tránh cho cô bị cảm lạnh.

Nhưng cô bé vừa nhìn thấy hắn đến, thậm chí còn khóc to hơn: "Mẹ ơi, con muốn mẹ đến đây, con không muốn chú, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”

Bàn tay nhỏ bé mập mạp của cô vung vẩy lung tung, hoàn toàn không để cho Hoắc Tư Tước tới gần.

Hoäc Tư Tước hít sâu một hơi.

Khi hắn muốn xách cô bé tới đánh mấy cái vào mông, bỗng nhiên từ cửa chui vào hai bóng người nhỏ nhắn, bọn chúng nhìn thấy ba đã bị em gái làm cho sứt đầu mẻ trán.

Một người đi qua vội vàng bảo vệ em gái.

Một người lại tới chẳn trước mặt ba: "Ba, ba muốn làm gì?”

Đó là Hoắc Dận!

Thằng nhóc này vì cứu em gái vội chạy tới đây mà không thèm mang cả dép.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, chợt cảm thấy đau đầu: "Ba có thể làm gì? Ba bảo con nhóc này đừng khóc, con không nghe thấy sao? Sáng sớm giống như cắt tiết lợn, cả biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng khóc của nó” 

Mặc Bảo đang che chở em gái: "...

Ba không có vấn đề gì chứ? Sao lại nói tiếng khóc của em gái giống như cắt tiết lợn vậy?

Quả nhiên ba giây sau, tiếng khóc long trời lở đất của cô bé lại xuất hiện: "Mẹ ơi, con muốn mẹ

Tiểu Nhược Nhược nghẹn ngào đau khổ, cô bé đẩy anh trai ra, không cần cái gì cả, như thể cô bé đang phải chịu một tổn thương lớn vậy, sau đó chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần mềm mại.

Hoäc Tư Tước giậm chân chỉ đành đuổi theo.

Vài phút sau, rốt cục hắn cũng bắt được Tiểu Bánh Bao ở trong đại sảnh dưới lầu đang khóc ầm ï như mẹ cô đã không còn, sau đó hắn một tay xách cô vào trong ngực mình.

"Được rồi, là chú sai rồi, chú không nên hét lên với con, không nên nói con khóc khó nghe, chú xin lỗi con, đừng khóc nữa có được không?”

Hoắc Tư Tước sắp quỳ lạy nhóc con này rồi! Đường đường là bá chủ trong giới thương

nghiệp, lần đầu tiên phải nhỏ giọng dỗ dành người khác như vậy, còn ôm tất cả lỗi lầm lên người mình. 

Tiểu Nhược Nhược thấy vậy, tuy nước mắt vẫn còn lạch cạch rơi từ đôi mắt to long lanh của cô bé, nhưng được nằm trong vòng ôm của ba, tiếng khóc. đã không còn đáng sợ nữa.

"Con... Con muốn mẹ”

"Chú biết rồi, cho nên đợi lát nữa chú sẽ đi đưa mẹ con trở về, được không?" Hoäc Tư Tước nhãn nại dỗ dành.

Lúc này cô nhóc mới chớp chớp đôi mắt to đang rưng rưng nước mắt, sau đó không khóc nữa.

Tuy nhiên biểu cảm của cô bé vẫn rất bi thương.

"Chú có thể đảm bảo với con chứ? Con vừa có một giấc mơ rất đáng sợ, con mơ thấy mẹ mất rồi, chú, con không thể không có mẹ, nếu không có mẹ thì Nhược Nhược sẽ trở thành một đứa trẻ không ai cần cả”

Đây là kiểu con nít gì vậy? Mới năm tuổi, sao lại nói như vậy?

Hoäc Tư Tước nhíu mày.

Muốn lại răn dạy cô bé vài câu, nhưng nhìn thấy đôi mắt to đầy nước mắt của cô, còn lộ ra vẻ bi thương hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của cô bé.

Đột nhiên, hắn không nói nên lời.

Đúng vậy, đứa trẻ này không có ba, cô bé không có cảm giác an toàn cũng không có gì lạ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận