Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

Hoá ra là Lâm Tử Dương gọi tới, vừa nghe được giọng nói của anh ta trong điện thoại đã sắp khóc đến nơi rồi.

Sắc mặt Hoäc Tư Tước thay đổi. Bệnh viện?

Bệnh viện xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là người phụ nữ kia...?

Hảẳn ngay lập tức năm lấy chìa khóa xe trên bàn và lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

Giọng Lâm Tử Dương lắp bắp kèm theo nức nở: "Cô Ôn... cô Ôn, cô ấy đã biến mất rồi! Chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện, kiểm tra máy giám sát cũng không thấy cô ấy, cô ấy biến mất rồi!"

Hoắc Tư Tước: '...

Hai chân đang bước nhanh xuống cầu thang, đột nhiên dừng lại giữa chừng.

Trong đầu hẳn lập tức hiện ra một màn vừa rồi nhóc con kia khóc nháo, cô bé nói với hắn, mẹ biến mất rồi... 

Sao mẹ con bé có thể biến mất chứ? Đánh rắm!

Ánh mắt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, gầm nhẹ với điện thoại: "Người sống sao có thể biến mất? Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm ra cô ấy.”

Hắn hoảng sợ, từ trước đến nay hắn luôn kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng lúc này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã có dấu hiệu không thể kiểm soát được.

Lâm Tử Dương nghe vậy, vội vàng nói thêm: "Không phải, tổng giám đốc, ông cụ tới bệnh viện rồi”

"Cậu đang nói gì? Ông cụ?”

"Đúng vậy! Hơn nữa sau khi ông ta rời đi, thông qua máy giám sát, chúng tôi đã phát hiện ra người của ngôi nhà cũ bên kia cũng ở trong bệnh viện, tổng giám đốc, điều này... có nghĩa là gì?”

Lâm Tử Dương thật sự không dám nói ra câu cuối cùng.

Bởi vì một khi anh ta nói ra, hai cha con nhà này sẽ không tránh khỏi lại nổ ra chiến tranh, vốn dĩ mối quan hệ giữa bọn họ đã không được tốt đẹp rồi, bây giờ xem ra càng tồi tệ hơn.

'Thế nhưng quan hệ của bọn họ tồi tệ, thật sự quan trọng so với một mạng người sao?

Hoäc Tư Tước lập tức cúp máy, sau đó người trong biệt thự nhìn thấy hắn mang theo sát khí như một cơn gió cuốn ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Thật sự khủng khiếp!

Mặc Bảo đi ra: "Ba đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoäc Dận ôm em gái, vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng võ lưng cô bé, nghe em trai hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu nhìn ra bên ngoài.

"Muốn biết?"

".." Mặc Bảo bỗng nhiên có chút do dự.

Cậu cũng không muốn biết chuyện của người lớn, thế giới của bọn họ quá phức tạp, hiện tại cậu chỉ muốn ba và mẹ hoà thuận, sau đó cả nhà bọn

họ vui vẻ ở cùng nhau.

Mặc Bảo cuối cùng cũng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai ngồi bên cạnh anh trai, chờ mẹ về nhà. 

Nhà cũ nhà họ Hoắc.

Lúc ông Hoäc làm chuyện này, thật ra có nghĩ tới thằng con trai mình sẽ biết.

Nhưng mà ông ta không ngờ hẳn lại đến nhanh như vậy, ông ta vừa mới biết tin, hơn nữa vừa thả người ra ngoài thì xe của đứa con trai này đã giống như báo săn nhào tới chỗ ông ta.

“Thiếu gia, ngài tới rồi?” “Cút!”

Quản gia Hà Đình Ngọc nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trong nhà chạy ra định ngăn cản hắn trước.

Nhưng Hà Đình Ngọc mới vừa đi ra, thì vừa hay Hoäc Tư Tước cũng bước xuống xe, sau khi hắn nhìn thấy ông ta, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm ông ta, hung dữ gầm lên, một cước đạp ông ta ngã xuống đất.

Hoäc Tư Tước chưa từng để người quản gia này vào mắt.

Hắn khinh thường, cũng không thích!

Hoắc Tư Tước đằng đẳng sát khí đi vào trong, nghe thấy tiếng động người nhà họ Hoắc nhao nhao. chạy tới, nhìn thấy tiểu tổ tông này mới sáng sớm đã tìm tới cửa, trên người còn mang theo sát khí đáng sợ như vậy.

Ngay lập tức, bọn họ chạy trốn lần nữa.

Đây chính là Diêm Vương, không trêu nổi, vẫn nên nhanh chóng trốn đi thôi.

Vì thế vốn dĩ ông cụ đang chờ tin ở trong sảnh, nhưng lại đợi được đứa con trai sát khí đăng đăng tìm đến cửa.

"Người đâu?"

Hoắc Tư Tước nhìn thấy ông ta, cũng không muốn nói nhảm với ông ta, trực tiếp đòi người.

Ông cụ nhìn hắn, sắc mặt biến đổi ngay tại chỗ.

Ông ta đứng dậy, sau khi suy nghĩ ông ta quyết định chọn không thừa nhận: "Người gì? Sáng sớm mày không đến công ty mà chạy về nhà để làm gì?”

Hoäc Tư Tước cười lạnh.

Hắn cho răng ông ta có cùng huyết thống với hẳn, ít nhất cũng sẽ thông minh giống như hẳn, nhưng bây giờ ông ta lại giống như một tên hề trình diễn kỹ năng diễn xuất vụng về ở trước mặt hắn. 

Hoäc Tư Tước tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, hắn vốn rất tức giận, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh.

"Nếu cô ấy chết trong tay ông giống như người bác sĩ năm đó, ông có tin bây giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát để đầu thú, nói tôi đã giết người không?”

"Mày—-—"

Ông cụ không ngờ tới hắn lại đột nhiên nói với ông ta câu này, ông ta tức giận chợt đứng phắt dậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận