Bởi vì Hoắc Tư Tước trực tiếp trở về xử lý chuyện này, nên buổi chiều ở Hoàng Đình số 1 sóng yên biển lặng.
"Cô Ôn, cô xem hôm nay đã là Tết ông Công ông Táo rồi, hôm nay chúng ta cũng không làm gì hay là trang trí lại căn nhà này đi, cô nhìn xem tôi đã mua rất nhiều đồ dùng cho Tết."
Dì Vương nhìn thấy cuối cùng trong biệt thự chỉ còn lại người trong nhà, dì ta lập tức lấy đống đồ tết mà mình đã mua ra, muốn trang trí lại nơi này.
Bọn trẻ nhìn thấy vậy, còn chưa đợi mẹ lên tiếng đã cùng nhau xông lên.
"Nhược Nhược muốn đi treo những trái ớt đỏ này.
"Vậy anh sẽ phụ trách dán những chữ phúc này, làm cho cả ngôi nhà của chúng ta rực rỡ sắc đỏ."
Mặc Bảo thấy em gái muốn treo ớt đỏ, vì thế cậu ôm ngay đống chữ phúc đỏ rực, bê chúng chạy đi dán lên từng cửa phòng.
Còn Hoäc Dận không biết phải làm gì.
Cậu chưa từng tham gia vào những hoạt động náo nhiệt, trong nhà vào dịp Tết cũng chưa từng náo nhiệt vui vẻ như này.
"Dận Dận, đến đây nào, con đi treo những chiếc đèn lồng đỏ này trong vườn hoa của chúng ta đi, đúng rồi, không phải con còn biết viết thư pháp sao? Con thấy đấy nhà chúng ta có rất nhiều cửa, con có thể viết câu đối cho tất cả chúng.”
Ôn Hủ Hủ cầm những chiếc đèn lồng đỏ đi tới bên cạnh cậu con trai lớn, khuyến khích cậu nhận nhiệm vụ rất "gian khổ” này.
Cậu bé nghe thấy vậy, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Vâng!”
Sau đó cậu cầm theo những chiếc đèn lòng đỏ chạy ra vườn.
Dì Vương luôn đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy ngay cả tiểu thiếu gia tính tình lãnh đạm cũng được điều động tham gia hoạt động này, từ tận đáy lòng dì ta cảm thấy rất vui vẻ.
"Cô Ôn, cô ở đây thật sự quá tốt."
"Hả?"
"Cô biết không, ở đây trước kia chúng tôi ăn Tết rất quạnh quẽ không có không khí Tết gì cả, tiểu thiếu gia cũng lạnh nhạt, nhưng năm nay có mọi người tới đây, cô nhìn xem bầu không khí náo nhiệt tràn đầy sức sống biết bao."
Dì Vương tươi cười nhìn xung quanh.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo ánh mắt của dì ta, lúc này mới phát hiện bởi vì bọn nhỏ đang trang trí nhà cửa, cho nên những bảo vệ bình thường ít xuất hiện cũng tới giúp một tay.
Trong một lúc bóng người qua lại, tiếng cười nói rộn ràng.
Thật sự rất náo nhiệt.
Ôn Hủ Hủ cười không nói gì, cô cũng cầm lấy bó hoa khô đi trang trí.
Ngay lúc mọi người đều đang bận rộn, bỗng nhiên có người tới đây tìm Ôn Hủ Hủ.
"Đồ ngốc, cô ra đây, mau bảo bọn họ mở cửa cho tôi, tôi có việc tìm cô." Là Trì Úc tới.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy lập tức nói bảo vệ cho anh ta vào.
Đương nhiên, nếu có Hoắc Tư Tước ở đây chắc chắn cô không dám cho Trì Úc vào, dù sao Hoắc Tư Tước cũng có vẻ như rất bất mãn với người anh họ này, đặc biệt còn vào thời điểm nhạy cảm như này nữa.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô nói xem?”
Trì Úc hùng hùng hổ hổ đi vào vườn hoa, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đang nhàn nhã cầm kéo cắt hoa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh ta lườm cô.
Suýt chút nữa bị tức chết ngay tại đây.
Ôn Hủ Hủ có chút khó hiểu: "Làm sao tôi biết được? Tôi lại không phải là con giun kim trong bụng anh”
Chết tiệt!
Người phụ nữ vô lương tâm này.
Trì Úc sắp tức chết: "Cô có lương tâm không? Ngày hôm qua tên khốn Hoắc Tư Tước đăng đằng sát khí đưa cô đi, tôi tưởng cô sẽ bị cậu ta giết chết rồi cho nên hôm nay mới cố ý tới thăm cô.”
Ôn Hủ Hủ: '.."
Điều này thực sự có chút lúng túng.
Bởi vì ngay từ đầu cô cũng nghĩ như Úc Trì, nhưng kết quả lại không phải vậy, cho nên cô cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể pha cho anh một ấm trà ngon, để cho anh ta bình tĩnh lại.
"Tôi không sao, anh không cần lo lắng, anh về quay phim cho tốt đi."
"Đánh rắm!"
Trì Úc lại bắt đầu mắng mỏ: "Cô là người phụ nữ không có lương tâm, có phải bản thân cô không sao thì không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Còn gia đình tôi thì sao? Cô đã hứa sẽ giúp tôi.”
Ôn Hủ Hủ bị chửi đến á khẩu không nói nên lời. Không phải cô không giúp, mà hiện tại cô cũng không thể ra nước ngoài được, tên Hoắc Tư Tước chết tiệt kia nhất định sẽ không thả cô ra.
Ôn Hủ Hủ lộ ra vẻ áy náy: "Không phải, hiện tại tôi không có cách nào đi nước ngoài.”
"Không cần cô ra nước ngoài, tôi đã biết người kia là ai rồi."
"Ai?"
"Cố Thanh Liên!" Anh ta bỗng nhiên nằm chặt tách trà, phẫn nộ nói ra một cái tên.
Dứt lời, Ôn Hủ Hủ kinh ngạc. Cố Thanh Liên? Hoá ra là dì ta? Làm sao anh ta biết được?
"Anh tôi nói với tôi, Cố Thanh Liên bỗng nhiên tới tìm mẹ tôi vào mấy ngày trước bữa tiệc mừng sinh nhật của mẹ tôi, sau đó bọn họ ở trong sảnh nói chuyện rất lâu, mẹ tôi đã dặn dò anh trai tôi rằng tiệc mừng thọ ngày hôm đó phải chiêu đãi cháu gái Cố Hạ của Cố Thanh Liên thật tốt, cũng chính là vợ _ sắp cưới của chồng cũ cô, nói phải tiếp đón cô ta theo nghi thức thiếu phu nhân của nhà họ Hoäc, còn phải sắp xếp ngồi chung với ông cụ."
Dường như Trì Úc nhìn thấy sự thắc mắc của Ôn Hủ Hủ, anh ta lập tức giải thích lại chỉ tiết chuyện này.
Ôn Hủ Hủ nghe xong giống như có thứ gì đó đang đập mạnh vào đầu, cô ngồi bất động ở đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!