Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

Dì Vương? Cô được mang về Hoàng Đình số 1 sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo lại, cô năm trên giường, bắt đầu đánh giá xung quanh.

Kết quả cô có nhìn thế nào cũng không thấy sao, căn phòng này được trang trí theo phong cách trang nhã, bức tường màu xám tạo tổng thể rất đẹp, sàn được lát gạch sứ trắng lạnh, tủ quần áo làm bằng kính nhưng không nhìn qua được, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng quần áo treo bên trong khiến người khác có cảm giác vô cùng xa hoa.

Phòng ngủ này... là...?

Ôn Hủ Hủ đột nhiên mở to mắt!

"Cô tỉnh rồi?"

Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài đồng ý để dì Vương đi gọi điện cho bác sĩ đã đi vào, hắn đi đến bên giường, phát hiện cô đã tỉnh.

Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.

Cô còn nghĩ răng bây giờ mình vẫn nằm mơ. 

Nếu như cô nhớ không nhầm, trước khi cô mất ý thức, hai người bọn họ đã nói rõ với nhau, hắn đuổi kịp cô, mà cô cũng thừa nhận hết mọi chuyện, mặc cho hản róc thịt.

Vậy bây giờ xảy ra chuyện gì rồi? Ôn Hủ Hủ kinh ngạc nhìn người đàn ông này.

Cô thấy sau khi phát hiện mình tỉnh, hắn trực tiếp đi đến cạnh giường, vươn tay sờ trán cô.

Ôn Hủ Hủ: "..”

"Nhiệt độ cơ thể bình thường, đừng lo, không có chuyện gì cả" Hoäc Tư Tước thu tay về, thấy người phụ nữ năm trên giường đang ngẩn người ra nhìn mình thì trấn an nói.

Hắn đương nhiên sẽ không nói với cô, trong thời gian cô ngất xỉu hắn đã chăm sóc cô thế nào.

Lúc đưa cô về, ngoài cả người đều là vết thương thì quần áo cũng không lành lặn, hắn chỉ có thể gọi Lạc Du đến để cô ta kiểm tra tình trạng cho cô, xác định không ảnh hưởng đến tính mạng rồi mới tự mình giúp cô xử lí vết thương.

Đãi ngộ này, ngoài con của Hoäc Tư Tước hắn ra thì cô là người đầu tiên. 

Hoắc Tư Tước rót một cốc nước ấm đặt lên tủ cạnh đầu giường.

Ôn Hủ Hủ: ".."

Cô nhìn thoáng qua cốc nước, lại quay sang nhìn nét mặt người đàn ông này, cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định xuống giường.

Nhưng cô vừa mới động đậy đã cảm nhận được sự đau đớn từ bụng, cô "a" lên một tiếng rồi ngã xuống giường.

Chỉ một giây đó, Hoäc Tư Tước đang đứng trước giường lập tức thay đổi sắc mặt, hắn cúi người đỡ Ôn Hủ Hủ đau đến mức toát mồ hôi dậy.

"Đau sao?"

"Ừm... Ôn Hủ Hủ chớp đôi mắt ngấn lệ thừa nhận.

Cô cho rằng hẳn sẽ đồng tình thương tiếc. Nào ngờ cô vừa dứt lời, người này vừa đỡ cô

xuống, đặt thêm một cái gối ra sau lưng cô rồi lập tức châm chọc: 

"Lần sau cố gắng làm tốt hơn thì sẽ không đau nữa.

"Cái gì

Ôn Hủ Hủ chưa nghe hiểu.

Mãi đến khi người đàn ông này cười lạnh một tiếng rồi cầm cốc nước kia đặt đến gần môi cô, lúc này cô mới ngộ ra.

Tên đàn ông chó này, miệng đúng là độc như quá khứ.

Đang rủa cô chết đấy à?

Lần sau chơi tiếp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng không còn rồi, tất nhiên sẽ không còn đau rồi.

Ôn Hủ Hủ nhận mệnh không lên tiếng, cứng người uống hai ngụm nước, im lặng một lúc rồi mới lấy hết dũng khí nhìn về phía Hoäc Tư Tước.

"Sao anh... lại mang tôi về?” "Sao vậy? Đi theo chơi bời với người đàn ông khác nên không muốn về sao?” Hoắc Tư Tước lập tức trả lời bằng ngữ khí không tốt chút nào.

Ôn Hủ Hủ vội vàng phủ nhận: "Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ không ngờ bản thân... còn có thể quay về

." Cô cúi đầu, chua xót nói "có thể".

Đúng vậy, lúc cô ở nhà họ Tôn đã tưởng mình chết chắc rồi, hãn hận cô như vậy, ghét cô như vậy, bây giờ lại phát hiện ra chuyện lớn này, hơn nữa còn do cô làm.

Hắn có lí do gì để bỏ qua cho cô chứ? Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.

Cuối cùng Hoäc Tư Tước cũng nghe hiểu, hắn nở nụ cười lạnh: "Đó là vì tôi nể mặt con!"

"Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ cho tôi, nếu như lần sau cô còn để tôi nhìn thấy cô không nghe lời, lén chạy ra ngoài, tôi thề với cô, tôi nhất định sẽ giết chết cô!"

Ngữ khí của người đàn ông trở nên vô cùng ngoan độc!

Sắc mặt hắn âm trầm lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh như đóng băng dưới ánh đèn màu cam nhạt, cô có thể chắc chắn rằng hăn không nói đùa chút nào.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên sợ đến mức nuốt nước bọt .

Hắn như thế này đúng là rất đáng sợ.

Nhưng hắn chỉ nói không cho cô lén trốn ra ngoài thôi sao? Không còn cái gì khác nữa sao? Hắn cũng không hỏi cô chuyện liên quan đến cuốn sách kia, còn chuyện của dì cháu nhà Cố Hạ thì sao?

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn hắn.

Nhưng hắn nói xong câu này rồi cầm cốc đi đến chỗ ghế sopha.

Sau đó, hắn đặt cốc xuống, đến tủ quần áo cầm một cái áo choàng rồi đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận