Vậy mà cô lại lấy cái chết ra để dọa hän?
Quanh người đàn ông lao đến đây trong đêm tối là khí lạnh dày đặc, hän đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang đe dọa mình, ánh mắt đen không còn chút ánh sáng, tất cả đều là nguy hiểm lạnh lẽo, vô cùng dọa người!
"Bây giờ em dứt khoát với anh như vậy, em quên mất ngày trước em quấn lấy anh như thế nào rồi sao?”
Người Ôn Hủ Hủ run lên, khuôn mặt bằng lòng bàn tay trăng bệch.
Cô chưa từng.
Cho nên bây giờ cô càng hận bản thân hơn, nếu có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch lao vào như trước nữa.
Ôn Hủ Hủ giận dữ nhục nhã đến cực điểm, cuối cùng thê lương nói: "Đúng vậy, Hoäc Tư Tước, sao tôi có thể quên được chứ? Vì quấn lấy anh nên tất cả mọi thứ của tôi mới mất hết đi như vậy, Ôn gia, Đỗ gia, còn cả chính bản thân tôi. Hoáắc Tư Tước, bây giờ anh muốn nhắc nhở tôi tôi đã từng. hèn hạ như thế này sao?"
Hoắc Tư Tước: ”..."
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hẳn muốn phủ nhận bản thân mình không có ý này.
Nhưng người phụ nữ trước mắt đột nhiên trở nên khỏe bất ngờ, cô dùng sức đẩy hẳn ra.
"Cũng được, hôm nay anh đã đến đây thì chúng ta có. thể nói chuyện rõ ràng với nhau. Hoäc Tư Tước, từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kì quan hệ nào nữa, tôi sẽ ủy thác cho luật sư mang thủ tục ly hôn đến cho anh, bây giờ anh có thể rời đi"
Câu cuối cùng của cô lạnh như băng.
Ôn Hủ Hủ lúc này không còn sợ hãi, cũng không còn lúng túng nữa, sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, cô dường như hoàn toàn biến thành một người khác.
Vẻ mặt Hoäc Tư Tước trở nên vô cùng đáng sợ.
Thật ra bây giờ hắn mới đến là vì muốn cho Ôn Hủ Hủ thời gian để tỉnh táo suy nghĩ lại, trong lúc xúc động con người có thể đưa ra rất nhiều quyết định không sáng suốt.
Cho nên hẳn nguyện ý cho cô thời gian.
Nhưng hắn không ngờ, hắn chờ ba bốn ngày mới tìm đến mà cô lại nói với hẳn một câu như vậy.
Hắn thật sự không thể được tha thứ sao?
Dù cho chuyện của Đỗ Như Quân chỉ là hiểu lầm? Cho. dù chuyện ông cụ làm năm đó không liên quan đến hẳn?
Người đàn ông vô cùng thất vọng, khuôn mặt đang chìm vào bóng tối như bị giăng một màn sương mờ ảo, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc mà hăn đang cố gắng che giấu rất lâu kia từ từ tuôn trào.
"Vì chuyện của Đỗ Như Quân nên em mới như vậy? Được, vậy anh nói cho em biết, anh đã điều tra, chuyện này không liên quan đến ba anh!"
"Không còn quan trọng nữa, Hoäc Tư Tước, tôi rất mệt mỏi, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến Hoäc gia nữa, tôi chỉ muốn Ôn gia có thể đứng dậy một lần nữa, ba tôi sắp. ra ngoài rồi."
"Con cũng không cần?”
"...Không cần, đều cho anh!" Ôn Hủ Hủ dường như phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể nói những lời này, khuôn mặt cô trằng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại.
Bầu không khí lúc này như đóng băng.
Rốt cuộc một người có thể nản lòng thoái chí đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Người đàn ông đứng kia cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ.
Trước giờ hắn là người chủ cần lật tay thôi cũng có thể khiến trời quang thành trời mưa, nhưng giờ phút này, hắn nghe câu nói này xong, hän cảm thấy có gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hản, khiến hẳn cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Ngay cả ngón tay đang xuôi bên người cũng run lên!
Vậy mà con cô cũng không cần.
Thứ cô đã từng coi là tính mạng...
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn đợi hắn trả lời lại, vì khuôn mặt hắn đang chìm trong bóng tối nên cô không thấy rõ nét mặt cô, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là hành động của hẳn.
Nhưng lúc này hắn lại không động dậy dù chỉ một chút.
Đúng vậy, hắn động cái gì? Bây giờ chắc hắn đang rất vui, ba đứa nhỏ đều thuộc về
hẳn, tất cả mọi thứ đều thuộc về hẳn.
Ôn Hủ Hủ bi thương cười một tiếng, cô xoay người rời đi.
"Em đi đâu?"
Nhưng không ngờ cô mới động đậy một cái, người đàn ông đã lập tức đưa tay ra giữ lấy cô, sức mạnh lớn đến mức khiến cô khó chịu nhíu mày lại.
“Anh quản tôi đi đâu làm gì? Thả tôi raI"
"Em nằm mơ đi! Ôn Hủ Hủ, anh nói cho em biết, đồ của anh, không có lệnh của anh thì mãi mãi là của anh."
Người đàn ông đỏ bừng mắt gầm nhẹ, hẳn giống như dã thú bị chọc điên, sau khi kéo Ôn Hủ Hủ lại thì mạnh mẽ hôn xuống.
Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó bät đầu giãng co: . Hoäc Tư Tước... Anh cái người này... Đồ khốn, anh thả tôi ra..."
Hắn là thuốc độc, cô không thể dính vào được nữa, vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân từ bỏ, cô tuyệt đối không thể lại lần nữa đi vào vết xe đổ đó được!
Nhưng điều khiến cô hoảng loạn là cô càng giấy dụa thì hẳn càng điên cuồng.
Thành phố Clear, trụ sợ chính Vân Đoan Nhất Phẩm.
Sau khi trở về, Kiều Thời Khiêm ném áo khoác sang một bên rồi năm xuống sopha.
Hôm nay anh ta uống quá nhiều, nếu không gắng gượng chống đỡ thì có lẽ không về được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!