Người đàn ông mệt mỏi tiến vào phòng, hắn không vội làm việc mà trước tiên rót cho mình một cốc cà phê rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, không chút quan tâm đến phòng họp bên kia.
Vận động quá độ đúng là có chút mệt mỏi.
Lâm Tử Dương đợi trái đợi phải cũng không đợi được hắn, anh ta đi vào nhìn thử, vừa vào đã thiếu chút nữa quỳ xuống lạy ông nội này!
"Tổng giám đốc, ngài còn có tâm trạng uống cà phê sao? Các cổ đông đều đang chờ ngài trong phòng họp, ông Hoắc cũng ở đây!"
"Cái gì?"
Lời này khiến người đàn ông đang ngồi trên sopha nhíu mày.
Còn dám kéo cả ông cụ nhà hắn đến đây?
Xem ra mấy lão già kia lâu rồi chưa bị răn đe nên lại ngứa da rồi thì phải?
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng thả cốc cà phê trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi đến phòng họp bên cạnh.
"Bộp...
Đúng lúc này bầu không khí bên trong phòng họp đã rất căng thẳng, Hoắc Tư Tước đứng bên ngoài nghe được tiếng đồ vật rơi vỡ.
"Hoắc Diên Anh, công ty này không phải của một mình con ông, một câu của cậu ta đã khiến chúng ta tổn thất một tỷ, cậu ta được sự đồng ý của chúng tôi rồi sao?"
"Đúng vậy! Một tỷ đó, không phải mười vạn hay mười tệ đâu, ông Hoắc, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi không? Chúng tôi để cậu ta ngồi lên vị trí này là để cậu ta giúp chúng tôi kiếm tiền chứ không phải ngu ngốc làm mất tiền như vậy."
"Các người..." Ông cụ đã nhiều năm không đến công ty ngồi trong phòng họp bị đám cổ đông này chọc tức đến
mức nói không nên lời.
Hoắc Tư Tước đã nghe đủ, hắn đưa tay mở cửa phòng họp.
"Cạch!"
Tiếng động trong phòng họp lập tức dừng lại, khi nhìn thấy người này xuất hiện ở cửa thì yên tĩnh không chút tiếng động.
Ở Hoắc thị, vẫn chưa có người nào dám làm càn trước mặt sát thần này.
Bao gồm những cổ đông này!
Hoắc Tư Tước thấy cảnh này cũng không nói gì, hắn sải bước đi đến vị trí tổng giám đốc thuộc về mình.
Dáng người tuấn mỹ cao thẳng, vẻ mặt hiện lên ý cười nhạt nhàn nhã, vô cùng giống một thân sĩ lịch sự trang nhã.
Hắn trở nên tốt tính như vậy từ khi nào vậy?
Lâm Tử Dương đi theo sau thấy vậy thì không khỏi căng da dầu.
"Nói đi, sao không nói nữa rồi? Tiếp tục đi" Quả nhiên Hoắc Tư Tước vừa cười vừa nói càng khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn. Mấy lão cổ đông chính là như vậy, lúc hắn
không có ở đây, bọn họ nghĩ rằng mình là chủ nhân của nơi này, ngay cả trời cũng có thể lật được.
Nhưng khi hắn đến thì gọi cháu còn nhanh hơn cả người thân.
"Tư Tước, mấy chú cũng không có ý gì khác, nhưng mà ít nhất con cũng phải thông báo qua với các chú về tổn thất một tỷ kia chứ"
"Chỉ một tỷ mà tôi đã phải thông báo với mấy người rồi sao? Vậy lúc tôi mang về được chục tỷ, trăm tỷ cho mấy người thì sao không thấy nói gì? Muốn cộng nợ sao? Được!"
Người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy.
Các cổ đông trong phòng họp thấy vậy thì không khỏi rùng mình, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn.
"Không không không, cháu trai, mấy chú không có ý như vậy, mấy chú chỉ là... chỉ là muốn biết vì sao con không ngăn cản mà lại để cổ phiếu công ty ngã giá. Lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể loại bỏ nguy cơ này."
Quả nhiên đám người này rất sợ Hoắc Tư Tước, thái độ của bọn họ hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn được nữa.
Hoắc Tư Tước thấy vậy thì cười lạnh: "Tôi là người cầm quyền công ty, chẳng lẽ tôi không thể quyết định khoản lỗ của công ty sao? Sao ông biết tôi làm vậy không phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn cho công ty?"
Lời này quá độc ác, người trong phòng họp gần như không ai dám lên tiếng nữa.
Trong mấy năm người này nắm quyền, đúng là hắn đã kiếm về rất nhiều tiền cho bọn họ, mà đáng sợ hơn nữa là hẳn rất nhiều khi ra chiêu không theo lẽ thường.
Cho nên bây giờ hắn nói vậy cũng không ai dám phản bác.
Cuối cùng đám cổ đông này chỉ có thể chán chường rời đi, sau khi họ rời đi, ông cụ không nhịn được mà hỏi: "Anh có hạng mục gì sao?”
Đôi chân dài của Hoắc Tư Tước vắt lên bàn họp, hắn nhả ra một vòng khói: "Không có."
"Không có?" Ông cụ lập tức trợn mắt: "Vậy vừa rồi vì sao anh còn nói như vậy? Anh dám lừa bọn họ? Anh có biết đám người này gây ra bao nhiêu khó khăn không?"
"Đó là ông, ông cho rằng bọn họ dám nhả tí rắm nào trước mặt tôi sao?”
Hoắc Tư Tước không chút nể nang nói. Nhưng cũng không thể phủ nhận, những gì
Hoắc Tư Tước nói đều là sự thật, mấy ông già kia rất thích ồn ào, nhưng nếu như Hoäc Tư Tước không làm thì chỉ sợ họ còn hoảng hơn nữa, bây giờ trên dưới Hoắc thị không có ai thích hợp ngồi vị trí này hơn hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!