Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói hết những gì phải kiềm chế trong khoảng thời gian này ra.

Có lẽ vì đây là người họ Ôn các cô, cũng là người duy nhất trên đời cô có thể dốc hết tâm sự.

Ôn Cận không nói gì, đôi mắt sau kính càng u ám hơn, giống như bị một tầng băng bịt kín, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào.

Không, cậu không hiểu. Càng không muốn hiểu.

Vì đã hiểu thì sẽ chỉ cảm thấy cái đầm này càng ngày càng sâu, càng nhìn càng không thấy chút hi Vọng nào.

Ôn Cận quay về phòng, cho đến sáng hôm sau cậu cũng không ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ không thấy có gì lạ, cô cho rằng em họ hai ngày này đã quá mệt mỏi.

Kiều Thời Khiêm thấy thiếu niên không có ở đây thì tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, ngày hôm sau nghe. nói cậu vẫn không ra khỏi phòng, anh ta muốn mời Ôn Hủ Hủ ra ngoài ăn sáng. 

"Có lẽ Ôn Cận còn chưa dậy, chúng ta ăn xong mang về cho em ấy cũng được."

"Vậy sao..."

Ôn Hủ Hủ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn vui vẻ đồng ý.

Cuối cùng cả hai đã có bữa ăn đơn độc đầu tiên từ khi đến đây.

Đương nhiên hai chữ "hẹn hè" vẫn là người đàn ông kia tự mình nhận định.

"Bây giờ em đã thắng trận chiến đầu tiên vang dội, tiếp theo em có kế hoạch gì không? Mặc dù hôm qua Ôn Cận đã tìm được tay súng bắn tỉa dọa Lâm n chạy đi nhưng ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em”

"Ừm, em cũng thấy vậy Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu ăn nghe xong thì không khỏi nhíu mày.

Cô đúng là cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng đến bây giờ cô vãn chưa nghĩ ra được cách gì để giải quyết chuyện này.

Lâm n là thổ địa nơi này.

"Hay là chúng ta về Clear trước đi? Dù sao bây giờ em cũng đã một mình hợp tác thành công với Thương Khung Tinh Mật, anh tin một khi có tên tuổi thì sẽ có người tìm đến thôi.”

Kiều Thời Khiêm thấy cô đồng ý với nhận xét của mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, anh ta lập tức thận trọng đưa ra đề nghị.

Anh ta chắc chắn muốn cô về cùng mình.

Nơi này quá không an toàn.

Còn một điều quan trọng hơn nữa là anh ta càng muốn ở bên cạnh cô hàng ngày hơn.

Nhưng anh ta phải thất vọng rồi, cô gái ngồi đối diện vậy mà lại không đồng ý.

"Không được, quay về sao thuận tiện bằng thế này được? Chuyện của Lâm n em sẽ tính toán sau.”

Ôn Hủ Hủ nhíu mày nói xong rồi tiếp tục ăn sáng.

Kiều Thời Khiêm thấy vậy cũng không tiện nói thêm gì.

Hai người đang ăn thì đột nhiên điện thoại Ôn Hủ Hủ vang lên, cô nhìn rồi cầm máy lên: "Alo? Ai vậy? 

"Cô Nancy, hôm nay cô có việc sao? Sao cô  không đi làm? Đã trễ một tiếng rồi"

"Hả?"

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn số điện thoại, cô còn tưởng bên kia gọi nhầm.

Nhưng người đầu kia lại nói thêm một câu: "Cô Nanecy, làm phiền cô nhanh chóng đến chỗ Lâm n tiên sinh, ông ấy có hạng mục quan trọng muốn giao cho cô làm”

"Phụt"

Cuối cùng một miệng đầy sữa đậu nành của Ôn Hủ Hủ cũng bị phun ra ngoài.

Hoắc Tư Tước về thành phố A, vừa về đến nơi hắn đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

"Có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao. Mặc Bảo lại bị bệnh?"

"Không biết, trong khoảng thời gian ngài không ở nhà, bọn họ đều ở bên nhà cũ, cũng không biết có phải do lão gia quá chiều mấy đứa nhỏ không, để chúng chơi nhưng không ép ăn."

Lâm Tử Dương lái xe đến đón hẳn, sau khi nghe hẳn chất vấn thì nhanh chóng nói qua một lần.

Trong khoảng thời gian này mấy đứa nhỏ đúng là bị ông cụ mang sang bên kia, Hoäc Tư Tước không ở nhà, ông ấy luôn lo mấy đứa nhỏ ở vịnh Thiển Thủy không được chăm sóc tốt nên dứt khoát mang về nhà cũ.

Hoäc Tư Tước nhíu mày, không nói thêm gì. Hai mươi phút sau, bệnh viện Nhân dân số 1.

Vốn muốn đến phòng bệnh xem đứa nhỏ nhưng không ngờ vừa bước chân vào hẳn đã thấy một người phụ nữ vừa ôm con mình vừa tủm tỉm cười đi ra khỏi bệnh viện.

"Lạc Du? Sao cô lại ở đây? Cô ôm con tôi đi đâu?"

"A? Hoäc Tư Tước, anh về rồi? Con anh ốm, tôi mang bé đi trị liệu, cái bệnh viện rách này đúng là vô dụng, chút nấm mốc cũng không xử lí được."

Lạc Du thấy Hoäc Tư Tước, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng, sau đó cô ta ôm đứa nhỏ trong ngực bước nhanh về phía hắn.

Lâm Tử Dương đi cùng thấy vậy thì ngạc nhiên: "Cô Lạc, cô đang nói đùa sao, bệnh viện lớn như vậy còn không khám được cho một đứa nhỏ? Có phải cô muốn đem đứa trẻ đi không? Tôi nói cho cô biết, bé đang bị ốm, cô đừng làm cậu bé mệt thêm nữa"

Anh ta vậy mà lại cầu xin người phụ nữ này.

Lời này có chút kì lạ.

Nhưng Hoäc Tư Tước đã không còn tâm trạng để chú ý chuyện này, hắn nhíu mày không nói gì, trực tiếp tiến lên ôm lấy đứa nhỏ trong ngực người phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận