Vị phụ huynh kia thấy cô đến thì vô cùng nhiệt tình, vì lúc trước đã thấy Lạc Du ăn mặc gọn gàng sạch sẽ xinh đẹp nên không nghĩ răng Ôn Hủ Hủ là mẹ mấy đứa nhỏ.
"Làm như thế này, đây là ruộng lúa nên ở rất có sức nổi, lúc chúng ta cảm xuống cần cầm đúng gốc lúa rồi dùng sức một chút."
"Dùng sức một chút? Nhiều sức không?"
"Ít nhất ngón tay của cô phải chạm đến vị trí này” Vị phụ huynh này hướng tay về phía tay Ôn Hủ Hủ định thực hành nên dùng lực mạnh đến đâu.
Thấy cảnh này, người đàn ông đứng trên ruộng không nhịn được nữa mà quát lớn: "Ôn Hủ Hủ, cô lăn về đây cho tôi! Cấy lúa mà cũng không biết, cô là heo sao?"
Ôn Hủ Hủ: "...
Một lúc lâu sau cô chỉ có thể lúng túng cười nói với vị phụ huynh kia: "Thật xin lỗi, tính ba đứa nhỏ không tốt lắm"
Vị phụ huynh kia vô cùng ngạc nhiên.
Ba đứa nhỏ? Không phải cô không có quan hệ gì với hắn sao? Sao còn măng cô như vậy?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn quay về dưới ánh mắt phức tạp của vị phụ huynh kia, vừa về đến nơi cô cũng nổi giận, đôi mắt hạnh đen trẳng rõ ràng bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
"Hoäc Tư Tước, anh làm gì vậy? Bản thân mình không làm việc thì thôi đi, còn đứng đây cáu giận nữa, anh muốn mấy đứa nhỏ không có đồ ăn trưa sao?"
"Tôi tức giận? Là do cô ngốc, ngay cả chút việc nhỏ đó cũng không biết còn không biết xấu hổ đi hỏi người khác sao?"
Người đàn ông không chỉ không suy nghĩ lại việc mình làm mà còn phách lối hơn cả Ôn Hủ Hủ, lời nói ra cũng vô cùng khắc nghiệt.
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cô trực tiếp ném cây lúa trong tay xuống trước mặt hẳn: "Anh thông minh thế thì anh làm đi? Một người đàn ông ở chỗ này tức giận thì có ích gì, có bản lĩnh thì xuống làm đi!"
Lời này của Ôn Hủ Hủ chắc chản là vô ích.
Vì tên đàn ông chó này thật sự quá đáng ăn đòn.
Điều khiến cô bất ngờ là cô vừa nói xong, người đàn ông đứng trên bờ thật sự cởi giày ra để lộ phần chân dài trắng cứng cáp của mình ra.
Ôn Hủ Hủ há to miệng.
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn ba.
Ba thật sự muốn xuống sao?
Đây đúng là chuyện hiếm có nha, vừa rồi ba đứng với dì Lạc trên này ghét bỏ nhìn xuống dưới ruộng một lúc lâu, còn bị cả những chú dì kia chế giễu một lúc lâu nữa.
Bây giờ muốn xuống thật sao?
Hai bạn nhỏ lập tức lùi sang một bên, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh ba xuống ruộng.
Ôn Hủ Hủ đứng một bên, cuối cùng cũng thấy người đàn ông cao cao tại thượng này bước chân xuống ruộng.
"“Bùm..." Vừa bước vào đã thấy sự chênh lệch giữa nước ruộng đục ngầu và làn da trắng nõn sạch sẽ của người kia.
Mà người đàn ông kia, không ngoài dự đoán, hàng lông mày lập tức nhíu chặt, hắn không thể kìm chế được mà lạnh lùng hừ một tiếng thể hiện sự ghét bỏ từ tận đáy lòng.
Thằng nhãi này vốn có bệnh sạch sẽ, bây giờ xuống đây đúng là làm khó hắn.
Cơn tức của Ôn Hủ Hủ bắt đầu nguôi đi.
"Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, anh lên đi, để tôi xuống." Sau đó cô lại nhặt những cây lúa trước mặt hắn lên chuẩn bị xuống ruộng.
Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn chính là người đàn ông này chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó trực tiếp đi xuống.
Ôn Hủ Hủ: ".."
"Hoan hô, cuối cùng ba cũng xuống rồi, ba, chúng ta cùng nhau cấy lúa được không?”
Mặc Bảo vui vẻ võ tay. Hoắc Dận cũng rất vui, cậu tự mình ngồi xổm xuống nhặt một chồng lúa lên đưa cho ba: "Ba, cho ba"
Hoắc Tư Tước nhận lấy, giờ phút này người đàn ông hô mưa gọi gió ở Thượng Hải lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng vui vẻ khi được khen ngợi.
Đúng là gặp quỷ.
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cũng tốt hơn.
Cô không dám khen người đàn ông này, nếu không người chết vì sĩ diện như hản không biết sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.
Ôn Hủ Hủ cũng đi xuống, cô đang định cầm lúa dạy người đàn ông này thì phát hiện dù lúc nãy tên nhãi này chỉ đứng trên bờ quan sát thôi cũng đã học được cách cấy, cây lúa đầu tiên hän cấy xuống vững vàng đứng đó.
"Ba, ba lợi hại quá! Ba cấy nó đứng thẳng rồi kìa!" Mặc Bảo thấy vậy thì không chút keo kiệt khen ba.
Hoäc Tư Tước càng kiêu ngạo hơn.
"Con cho rẵng ba là mẹ con sao? Ngốc như heo
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!