Khoảng mười phút sau hai mẹ con càng đi càng xa nhưng vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Tiểu Mạt Ly, cũng không biết họ chạy đi đâu rồi?
"Mẹ, chúng ta đừng đi về phía trước nữa, Nhược Nhược sợ"
Đứa nhỏ thường có cảm giác thiếu an toàn khi phải đối mặt với hoàn cảnh mới, thấy con đường nhỏ phía trước không có bóng người, bé không muốn đi.
Ôn Hủ Hủ cũng không muốn, nhưng đến giờ vẫn không thấy hai mẹ con nhà kia, nếu như xảy ra chuyện thì sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bế con gái lên, sau đó kiên trì đi vào bên trong.
"Mẹ Tiểu Mạt Ly? Tiểu Mạt Ly? Hai người có đây không?”
Không có âm thanh, sắc trời lờ mờ tối bao trùm đỉnh núi, xung quanh yên lặng khiến người ta tê cả da đầu, ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.
Ôn Hủ Hủ không dám đi tiếp về phía trước.
Cô quyết định về trước rồi nói mọi người đi tìm hai mẹ con Tiểu Mạt Ly.
Nhưng lúc cô ôm đứa nhỏ xoay người lại thì đột nhiên có một con răn to bằng tay con nít xông ra từ bụi cỏ ven dường, cô bị dọa sợ đến mức hét lên, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng rồi lăn xuống con đường vừa đi ban nấy.
Nhiệm vụ chiều nay của Hoäc Tư Tước và hai đứa nhỏ là bón phân cho những nông dân kia.
Nhiệm vụ này rất đơn giản, cũng không bẩn.
Nhưng buổi chiều hôm đó đội của họ rất ngột ngạt, không ai muốn nói nhiều thêm một câu, càng không có ai có vẻ mặt tốt.
Bao gồm cả hai đứa nhỏ.
Lạc Du thấy vậy thì điều tiết bầu không khí: "Tiểu Mặc Mặc, con nói xem xế chiều nay chúng ta sẽ mang thứ gì về? Nghe nói những cây hái được. buổi chiều sẽ được mang về đó."
Mặc Bảo lạnh lùng nhìn cô ta.
Lạc Du: "..."
Vẻ mặt cô ta trở nên cứng đờ, cô ta không khỏi ngượng ngùng nhìn về phía đứa nhỏ còn lại.
Nhưng Hoắc Dận còn quá hơn, cậu trực tiếp tránh xa sang chỗ khác.
"Ba, bọn con muốn đi tìm mẹ và em." Hoắc Dận đi đến trước mặt ba, gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình.
Chiều nay Hoắc Tư Tước không phải làm việc.
Rõ ràng hắn đến đây để cùng mấy đứa nhỏ tham gia cày bừa vụ xuân nhưng hắn vẫn đứng bên kia cầm điện thoại lên nhìn, không còn chút tích cực nào như buổi sáng.
Nghe con trai nói muốn đi tìm mẹ, người đàn ông dời ánh mắt không có độ ấm ra khỏi màn hình điện thoại.
"Không được!"
"Vì sao lại không được? Nhiệm vụ của chúng ta xong rồi, bây giờ có thể quay về, nhưng giờ vẫn chưa biết tình hình của mẹ và em thế nào mà? Nếu họ không làm xong thì sao?”
Mặc Bảo thấy thái độ của ba như vậy thì nhanh chóng chạy đến hỗ trợ anh.
Nhưng hai đứa nhỏ đã phải thất vọng rồi, người ba này của chúng không nhún nhường chút nào.
Hản không chỉ không cho hai đứa bé đi tìm mẹ và em mà ngược lại sau khi xong việc đã trực tiếp để Lạc Du ra tay bế hai đứa nhỏ đi.
Sau đó họ nhanh chóng rời khỏi thôn trang này về nhà.
Ba thối, kiểu gì ba cũng hối hận cho xem!
Ôn Hủ Hủ ở đó đến gần một tiếng mới được mẹ con Mạt Ly mang người đến tìm, họ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nên vội vàng chạy tới.
Lúc đó mới phát hiện hai mẹ con họ rơi xuống chân núi.
“Mẹ Nhược Nhược, hai người không sao chứ? Đứa nhỏ sao rồi?"
Sau khi cứu hai mẹ con lên, mẹ Mạt Ly nghe nói hai người vì đi tìm mình nên mới không cẩn thận ngã xuống thì không khỏi áy náy.
Cũng may mẹ con Ôn Hủ Hủ không có gì đáng lo ngại.
"Không sao, đứa nhỏ hơi sợ chút mà thôi, trầy xước chút da thôi mà, không sao” Ôn Hủ Hủ có chút mệt mỏi an ủi cô ấy.
Mọi người nghe xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trước khi tìm được mẹ con họ đã có nhiều nhà về trước.
Hai mẹ con Mạt Ly cũng chuẩn bị ra về.
"Mẹ Nhược Nhược, chúng ta về chứ? Nhân lúc trời chưa tối thì mau về thôi.”
"...Họ về hết rồi sao? Nhà Hoắc Dận và Hoäắc Kỳ Mặc về rồi sao?" Ôn Hủ Hủ đột nhiên xuất hiện chút hi vọng, cô làm như vô tình hỏi.
Kết quả lại khiến cả người cô như rơi vào hầm băng, mẹ Mạt Ly nói với cô rằng nhà kia đã về từ Sớm.
Thậm chí giáo viên còn chưa tuyên bố kết thúc chuyến đi chơi xuân này họ đã mang theo đứa nhỏ đi về.
Vội vàng như vậy sao?
Là vì muốn bỏ rơi mẹ con cô sao?
Vậy thì làm theo nguyện vọng của hắn đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, cô chỉ cười khổ nói: "Tôi thấy tôi vẫn nên ở lại đây nghỉ một buổi tối thì hơn, đứa nhỏ bị thương nhẹ, hơn nữa còn bị dọa sợ, đi đường xa cũng không tốt cho con bé."
"Vậy sao..." Mẹ Mạt Ly hơi do dự.
Cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý nói với bên phía nhà trẻ một tiếng giúp Ôn Hủ Hủ rồi mới rời đi.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ và đứa nhỏ ở lại nơi này. Buổi tối ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn tối xong, Ôn Hủ Hủ và con gái nằm trong phòng
của một nhà dân, vì quá yên lặng nên cô không thể ngủ được.
Có quá nhiều thứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô đang nghĩ đến chuyện ban ngày.
Những chuyện kia, thật ra đều là những gì cô muốn, Hoäc Tư Tước không yêu cô, thậm chí còn
chán ghét cô, điều này chứng minh mối quan hệ của họ không thể sửa chữa được nữa.
Như vậy thì sao cô lại không hài lòng?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!