Nhưng nghĩ lại cũng tốt, ba đứa nhỏ, ít nhất cô vẫn có thể mang đi một.
"Nancy, bây giờ em và đứa nhỏ ở đây, anh đi làm thủ tục để lát lên máy bay"
Sau khi ba người đến sân bay, Kiều Thời Khiêm để mẹ con Ôn Hủ Hủ ở sảnh chờ, anh ta đi đăng kí thủ tục.
Ôn Hủ Hủ gật nhẹ đầu, sau đó ôm con gái ngồi xuống.
Sân bay lúc nửa đêm không có ai, sân bay rộng lớn có thể chứa được mấy chục vạn người lúc này lại vô cùng vắng vẻ, Ôn Hủ Hủ ngồi đó có chút ngẩn người.
Cô đang nghĩ đến hai đứa nhỏ còn lại.
Lần này cô đột nhiên bỏ đi, hai đứa nhỏ có tức giận và đau buồn không?”
"Mẹ, Nhược Nhược đói, con muốn uống sữa” Đột nhiên Tiểu Nhược Nhược đang nằm trong ngực cô kêu đói bụng muốn uống sữa.
Uống sữa?
Ở đây thì lấy sữa ở đâu chứ?
Ôn Hủ Hủ nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, cô bế bé đi qua.
"Bảo bối, bây giờ chúng ta không có sữa bột, chúng ta uống sữa bò được không? Bảo bối muốn uống loại nào?"
"Muốn uống cái này."
Bánh bao nhỏ được đặt trước kệ hàng, ngón tay. út nhỏ nhỏ chỉ về phía hộp sữa bò.
Ôn Hủ Hủ cười nhờ nhân viên lấy sữa lên, cô chuẩn bị đứng dậy đi trả tiền.
Nhưng đúng lúc này, trước mặt hai mẹ con đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, hẳn xuất hiện như gió lốc, sau khi thấy mẹ con các cô thì đưa tay ra, Tiểu Nhược Nhược lập tức bị hẳn ôm vào. trong ngực.
"Mẹ, mẹt"
Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, bé lập tức hét lên.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng lập tức thay đổi.
Nhưng lúc cô vừa đứng lên, sau khi thấy rõ người cướp con gái, sắc mặt cô lập tức tái đi. "Hoäc Tư Tước? Sao lại là anh?"
"Sao vậy? Không muốn thấy tôi đúng không? Tôi quấy rầy các người bỏ trốn sao?”
Vẻ mặt Hoäc Tư Tước chỉ có thể dùng hai từ vặn vẹo để hình dung, hai mắt hẳn đỏ như máu, ngũ quan dữ tợn, nhìn như dã thú bị chọc giận, ngang ngược đến đáng sợi
Ôn Hủ Hủ bị dọa sợ, cô lập tức phủ nhận: "Anh nói bậy bạ gì vậy? Ai bỏ trốn? Chúng tôi có việc gấp cần phải về nước Mỹ, anh đừng có mà ngậm máu phun người."
"Tôi ngậm máu phun người? Ôn Hủ Hủ, cô cho rằng tôi mù sao? Nửa đêm anh ta bay đến tìm cô, cô nói với tôi là có chuyện gấp quay về nước Mỹ? Việc gì? Gấp về lên giường sao?"
Hảẳn càng nói càng quá đáng, lời nói ra sỉ nhục đến cực độ, nhìn hăn lúc này giống như một người điên.
Ôn Hủ Hủ tức đến run người. "“Hoäc Tư Tước, anh đúng là không nói lí lế!" Cô
không muốn ầm ï với hản, cô muốn lấy lại đứa bé rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.
Nhưng tên chó này thấy cô muốn giành lại đứa nhỏ, hắn không quan tâm Nhược Nhược đang khóc lớn, một tay ôm đứa bé tránh người phụ nữ đang lao. đến.
"Cô không có tư cách chạm vào con tôi!"
Cái gì?
Ôn Hủ Hủ lao đến hụt đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Con của hắn?
Hóa ra hắn biết đây là con hắn!
Vậy tại sao hắn lại mặc kệ mẹ con cô ở thôn trang? Lúc mẹ con cô ngã trên núi, hắn ở đâu? Bây giờ hắn có tư cách gì nói cô không đủ tư cách chạm vào con hắn?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nổi giận, cô nhìn hắn, cơ thể run lên: "Con của anh? Hóa ra anh đã sớm biết con bé là con mình rồi? Vậy chiều nay anh đi đâu? Anh có biết chiều nay con bé ngã suýt chết không?"
"Hoắc Tư Tước, anh căn bản không có bất kì tư cách gì để chỉ trích tôi, trước kia là vậy, bây giờ vãn thế, xem như Ôn Hủ Hủ tôi thật sự cùng người đàn ông khác bỏ trốn thì cũng không liên quan đến anh!"
Trái tim Ôn Hủ Hủ như chìm trong hầm băng, lời nói cuối cùng vô cùng tàn nhẫn.
Dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được áp suất quanh người Hoäc Tư Tước lạnh đến mức đáng sợ, hắn nắm chặt tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc, hai mắt đỏ như máu xuất hiện sát khí tàn bạo đã lâu chưa xuất hiện.
"Rầm!"
Ôn Hủ Hủ đứng kia không có bất kì phòng bị nào bị hẳn nhanh như chớp bóp chặt cổ áp lên tủ lạnh trong cửa hàng tiện lợi.
"Muốn bỏ trốn? Được, vậy cô biến thành người chết đi rồi nói tiếp, đồ của Hoäc Tư Tước tôi, trừ khi chết rồi mới có thể đến chỗ khác, nếu không thì đừng mong rời khỏi lòng bàn tay tôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!