Là Hoắc Dận!
Ai cũng không nghĩ tới, cậu bé lại đi ra đúng lúc này.
Ôn Hủ Hủ lập tức dịu đi khí thế tức giận lúc nãy, cô ngẩng đầu nhìn đứa trẻ, lộ ra nụ cười vui mừng.
“Dận Dận, sao con cũng ra đây? Có phải làm phiền đến con không?”
“Cô nói xem?"
Hoäc Dận không phủ nhận, trên khuôn mặt nhỏ nhẳn lạnh lùng, cũng bày đầy cảm xúc không kiên nhãn sau khi bị quấy rầy.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy làm sao còn tâm tư cãi nhau với tên đàn ông này nữa, vội vàng đi tới phía dưới đứa nhỏ: "Dì xin lỗi Dận Dận, đã trễ thế này còn quấy rầy con, con yên tâm, chúng ta sẽ không cãi nhau nữa, con mau trở về ngủ đi, trên người cũng không mặc một cái áo dày một chút lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao, mau về đi.”
Lại căn nhăn, căn nhăn giống mẹ ruột của cậu bé. Nhưng Hoắc Dận lại không nói gì.
Cậu đứng ở trên lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ba mình ủ rũ: "Ba, ba có bệnh sao không đi gặp bác sĩ?"
“Cái gì?
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt, đứa con trai này sao. lại đột nhiên nổ súng về phía mình.
“Nếu như ba không xem trọng sức khỏe của ba, về sau cũng đừng bảo con!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!