"Vậy lần này cô quay về để làm gì? Suốt năm năm không dám lộ mặt một lần, đừng nói với tôi là cô nghe tin tôi đính hôn nên không màng sống chết mà quay về."
Lúc nói câu này, sự chán ghét trong người đàn ông vô cùng rõ ràng.
Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ đang ăn trứng gà.
Đột nhiên nghe thấy câu như vậy, trứng gà vừa nhét vào miệng nghẹn lại ngay cổ họng, một lúc lâu sau cũng chưa trôi được.
Hản có thể đừng tự luyến như vậy không?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ban đầu ở Clear, lúc bị hẳn bắt được, thái độ của hẳn cũng như vậy, lúc nào cũng cảm thấy cô có ý đồ xấu xa với hẳn.
Trái tim Ôn Hủ Hủ không khỏi nhói lên một cái.
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến nhìn mấy đứa nhỏ thôi."
"Thăm mấy đứa nhỏ? Cô thăm chúng nó cái gì? Chúng nó cũng không phải do cô nuôi lớn, chúng có liên quan gì đến cô chứ?" Người đàn ông vô cùng cay nghiệt nói.
Ôn Hủ Hủ: "...
Nhịn, nể tình hän không nhớ rõ chuyện gì, nể tình hai đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ bỏ thìa trong tay xuống, cầm cốc nước ấm lên uống hai ngụm, sau khi cảm thấy cổ họng đã thông, lúc này cô mới nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn người kia.
"Hoäc Tư Tước, tôi quay về đúng là vì nghe thấy tin anh muốn kết hôn, nhưng tôi không vì anh, tôi vì hai đứa nhỏ."
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói, nếu anh đã muốn kết hôn thì sau này anh sẽ có cuộc sống mới của mình, cho nên chúng †a có thể thương lượng một chút không? Hai đứa bé đưa cho tôi chăm sóc được không?”
"Đưa cho cô chăm sóc?” Lời vừa dứt, Hoắc Tư Tước vốn không có sắc mặt tốt như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười.
"Ôn Hủ Hủ, đầu cô chứa nước à? Cô dám quay về tranh con với tôi?"
Năng lực logic này đúng là không còn người thứ hai.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng giải thích: "Không phải như vậy, tôi chỉ đang nghĩ, sau khi hai người kết hôn nhất định sẽ có con của mình, vậy chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ chỉ sợ hơi quá, cho nên tôi muốn san sẻ trách nhiệm với anh thôi.”
Cô nói chuyện vừa uyển chuyển vừa thành khẩn.
Cô chỉ sợ mình nói hơi khó nghe một chút thì người này sẽ nổi giận lôi đình, sau đó không thể thương lượng được.
Nhưng đáng tiếc, cô đã hạ thấp xuống đến mức này mà thằng nhãi kia vẫn không động lòng chút nào.
"Cô bớt nói mấy lời giả tạo đó đi, trách nhiệm sao? Trách nhiệm của cô sao năm năm kia lại mặc kệ không hỏi đến? Sao cô vẫn khiến người khác nghĩ mình là "người chết"? Ôn Hủ Hủ, tôi cho cô biết, Hoắc Tư Tước tôi sau này có sinh thêm con thì cũng sẽ tự mình chăm sóc tốt, không cần cô ở chỗ này diễn vẻ thâm tình."
Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, sau đó "rầm' một cái đứng lên.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.
Sau này hắn sẽ sinh thêm rất nhiều con? Với người phụ nữ kia sao?
Trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Nhưng cô nhanh chóng ổn định lại bản thân, đừng quan tâm đến những chuyện này, mục đích cô đến đây là vì hai đứa bé.
"Hoắc Tư Tước, anh đừng như vậy, tôi... tôi thừa nhận mình đã sai, anh cho tôi gặp hai đứa nhỏ chút được không? Tôi không phải người không liên quan, tôi là mẹ chúng"
Cô cũng đứng lên theo, vội vàng đi tới muốn giữ người đàn ông kia lại.
Nhưng cô vừa vươn tay đã thấy người này tránh đi như tránh dịch: "Cô cũng xứng sao? Cô đúng là nằm mơi"
Ôn Hủ Hủ: "... Một câu như vậy khiến cô đứng im tại chỗ người người đàn ông tàn bạo lạnh lùng kia, nói không nên lời.
Đúng vậy, cô đã quên mất hắn bây giờ là hắn của ngày trước, cô trong ấn tượng của hắn, ngoài tin tức "đã chết" lừa gạt hắn năm năm ra thì đâu còn gì khác?
Ôn Hủ Hủ bất lực ngồi xuống ghế.
Sau khi Hoắc Tư Tước rời đi, trong trang trại chó chỉ còn một mình Ôn Hủ Hủ bị giam giữ ở trên tầng, người trông coi cũng không biết đã được người đàn ông kia dặn gì trước khi đi mà lại cho cô ăn càng nhiều hơn!
Không phải thật sự sẽ biến cô thành thức ăn cho chó đấy chứ? Phải biết Hoắc Tư Tước lúc này đã có sát ý muốn giết cô.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng cảm thấy hoảng hốt.
May mắn rằng hai ba tiếng sau đó, bên ngoài xuất hiện một chiếc xe khác.
"Gâu gâu gâu..."
Đám chó ở đây thấy xe đến thì lại điên cuồng sủa như buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!