“Tư Tước! Tư Tước cháu đến rồi? Mau, cháu mau nhìn xem hai người này đã làm chuyện gì tốt ở đây, bọn nó đá Tiểu Du thành như vậy cháu mau dạy dỗ bọn nó đi!”
Lạc phu nhân tinh mắt chợt phát hiện ra Hoắc Tư Tước, lập tức khóc lóc kêu lên bên cạnh Lạc Du.
Nghe thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn lại.
Khi phát hiện ra người này quả nhiên đã đến ở phía sau thì sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi.
Xong rồi, lần này hăn chäc chắn sẽ không bỏ. qua cho mình.
Hoäc Tư Tước bước tới, nhìn thấy Lạc Du quả nhiên đang nằm dưới đất không thể động đậy thì ánh mắt của hắn trở nên lạnh lão, cả người liền bao trùm một lớp khí lạnh rất đáng sợ.
“Các người đang làm gì đây? Ăn no không có chuyện gì làm sao? Chạy đến đây đánh người?” Hắn liếc nhìn Trì Úc.
Con người Trì Úc, cũng thuộc loại hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất ở thành phố A, nhưng lại rất sợ người anh họ này.
Nghe hét như vậy, sự kiêu ngạo của anh ta cũng hạ xuống.
“Tôi... tôi lại không phải cố ý muốn đánh cô ta, là cô ta đánh đồ ngốc trước được chứ!” Anh ta ấp úng kéo Ôn Hủ Hủ ra đỡ.
Thế là Ôn Hủ Hủ đứng ở đó, cuối cũng đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đi vào này dừng ở trên người cô.
Ôn Hủ Hủ: “..”
Trong tích tắc đó, trong lòng cô cảm thấy uất ức, cô che mặt chua xót nhìn người đàn ông này với đôi mắt hạnh long lanh nước.
Mà, điều khiến cho cô bị dội một chậu nước lạnh là ánh mắt của hắn lại lướt qua cô.
Không hề dừng lại.
Giống như hắn đang nhìn chằm chằm một người xa lạ, sau khi lướt qua mặt cô với vẻ lạnh nhạt và chán ghét thì ánh mắt hản lại quay trở lại trên người Lạc Du đang nằm dưới đất.
“Đánh ngốc rồi à? Hay là đánh tàn phế rồi? Cậu biết một đá này của cậu có thể tát cô ta bao nhiêu cái không?”
Có thể là câu nói này quá đáng, quá không có nhân tính, đến nỗi ngay cả một người như Trì Úc cũng ngây ngẩn nhìn người anh họ này rất lâu.
Đồ chó này, hắn điên thật rồi sao?
Vậy mà nói ra được những lời như thế này.
“Hoäc Tư Tước, anh có biết...”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lời của Trì Úc bị cắt đứt bởi giọng nói của một người phụ nữ giống như gió vừa thổi thì sẽ tan đi.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ trắng bệch đến mức gần như trong suốt, cô ngăn Trì Úc tiếp tục gây rối, định rời đi.
Nhưng lúc này, há là lúc họ muốn đi thì có thể đi được ư?
“Đi? Đi đâu? Hoắc Tư Tước, anh đang làm cái gì hả? Cô ta cũng đã muốn đi, sao anh không hề có phản ứng gì vậy?”
Người đầu tiên hét lên, chính là Lạc Dul Cô ta còn nằm ở dưới đất, hai tay ôm chặt bụng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Hoắc Tư Tước, tức giận chất vấn hắn tại sao đến bây giờ vần không hề có động tĩnh. Sắc mặt Ôn Hủ Hủ liền tái nhợt dữ dội.
Muốn nói gì đó, lúc này, nghe thấy tiếng oán trách của con gái Lạc phu nhân cũng hoàn hồn.
“Đúng vậy, Tư Tước, có chuyện gì với con vậy? Mặc dù cô ta là vợ cũ của con nhưng hôm nay cô ta không phân biệt trắng đen dẫn người đến nhà làm phiền chúng ta, còn đánh Tiểu Du thành như vậy lẽ nào con cũng mặc kệ ư? Chắc sẽ không phải là con vẫn muốn bảo vệ cô ta đấy chứ?”
“Nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi đang nghĩ xử lý cô ta như thế nào thì tốt hơn?”
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Chỉ là, sau khi nghe thấy lời nói không hề có độ ấm đó, hai người Ôn Hủ Hủ không những không cảm thấy hy vọng mà ngược lại giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.
Trong chớp mắt rất lạnh lếo.
“Thằng cháu này!” Trì Úc đã âm thầm chửi lấy chửi để.
Trái lại, sau khi nghe như vậy người nhà họ Lạc lại rất vui mừng nhất là Lạc phu nhân kia, sau khi nghe Hoắc Tư Tước nói là đang do dự phải xử lý Ôn Hủ Hủ như thế nào.
Thì ngay lập tức, bà ta còn nêu ra biện pháp cho. hắn.
“Cái này có gì khó đâu? Vừa rồi cô ta xúi giục Tiểu Du khuyên con từ bỏ hai đứa trẻ, đã như thế thì con trực tiếp đưa cô ta vào đồn cảnh sát đi, dì thấy như thế sẽ an toàn hơn một chút đấy.”
“Ừm, chú cũng thấy có lý, Tư Tước à, cô ta đã có suy nghĩ như vậy thì chúng ta cũng phải nên đề phòng một chút, lỡ như cô ta chó cùng rứt giậu bắt cóc đứa trẻ đi thì sao?”
Thật không ngờ, cuối cùng ngay cả vị giáo sư “nổi tiếng” của nhà họ Lạc bọn họ cùng hùa theo chuyện này.
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, chỉ có thể cười khẩy!
Ngược lại là Trì Úc, sau khi nghe xong lại nổi điên.
“Ông có bệnh hả? Đứa trẻ vốn là của cô ấy, sao nói cô ấy bắt cóc đi? Đường là một giáo sư, bình thường ông nói chuyện với người ta như thế à?”
“Cậu...”
“Đủ rồi! Chuyện này tôi tự có sắp xếp, mọi người không cần tranh cãi!”
Cuối cùng không nhịn được nữa, Hoắc Tư Tước lạnh lùng quát lên ngăn đám người này lại.
Sau đó, chỉ thấy có hai vệ sĩ của nhà họ Hoắc từ bên ngoài đi vào, dẫn Ôn Hủ Hủ và Trì Úc đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!