Ôn Hủ Hủ lại bị dẫn đến trại chó! “Thêm một sợi xích xích lại cho tôi!”
Bị dẫn đến nơi này, người đàn ông đầy tàn bạo. lôi cô ra khỏi xe, hắn hung ác tìm dây xích của người canh chó muốn xích cô lại.
Trong cơn sợ hãi, Ôn Hủ Hủ vùng vẫy dữ dội: “Hoäc Tư Tước, anh làm gì? Tôi không phải chó, tại sao anh muốn xích tôi lại?”
“Đúng vậy, cô không phải là chó, cô là thức ăn cho chó. Ôn Hủ Hủ, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô còn muốn làm mưa làm gió thì tôi đảm bảo phần thức ăn cho chó này không chỉ là một mình cô đâu!”
Hắn năm chặt cổ tay cô, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt điển trai đầy hung ác giống như muốn lột sống cô!
Thấy vậy, đột nhiên lửa giận đè nén từ khi ở nhà họ Lạc của Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.
“Được thôi, vậy anh xích lại đi, có bản lĩnh thì bây giờ anh ném tôi vào miệng chó đi chứ cần gì
phải xích lại? Lãng phí thức ăn cho chó của anh, bây giờ băm nhỏ đút cho nó ăn không phải bớt việc hơn sao?”
Cô điên cuồng hét lên, bởi vì căm giận và khổ sở trong lòng mà cả người đều đang run rẩy, ngay cả hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ bừng.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, sắc mặt càng thêm u ám dữ dội.
Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không tức giận.
“Đưa cô ta vào!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Người trông chó đã mang xích sắt đến, lập tức đến bắt người định đưa Ôn Hủ Hủ đến phòng nhốt cô lúc đầu.
Làm sao Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý đi vào khuôn khổ?
Bây giờ cô đã biết rõ, người đàn ông trước mặt này sẽ không có bất cứ thương xót nào với mình, hẳn đã quay trở về thời điểm tồi tệ nhất của họ, hẳn có người mình yêu trong lòng mà Ôn Hủ Hủ cô.
Chỉ là người hắn không muốn nhìn thấy nhất mà thôi.
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên phản kháng mạnh mẽ, khoảnh khắc nhìn thấy người trông chó sắp đến, cô cúi đầu cắn mạnh vào Hoắc Tư Tước còn đang nắm cổ tay mình.
Hoäc Tư Tước không đề phòng, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó hất tay buông cô ra.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền co chân bỏ chạy! “Tống giám đốc, cô ta... cô đứng lại cho tôi!”
Nhìn thấy cảnh này, người trông chó gấp gáp đến mức la to rồi vung xích sắt trong tay lên đuổi theo.
Kết quả, Ôn Hủ Hủ còn chưa chạy được năm mươi mét chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng “ lách cách” rất lớn, bên tai là tiếng gió rít, phía sau đầu và lưng của cô đã bị sợi xích sắt vừa to vừa nặng đập vào.
“Á...
Gần như cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã ngã gục xuống!
Bỗng nhiên Hoäc Tư Tước quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.
Không bao lâu Ôn Hủ Hủ ngã xuống đất, một mảng đỏ thãm uốn lượn hiện ra ở phía sau đầu thì hắn mới giống như tỉnh mộng, đồng tử giật mạnh lập tức lao tới.
“Ôn Hủ Hủ! Cô sao thế?”
Hắn nửa quỳ ở bên cạnh cô, trong một giây ngắn ngủi khuôn mặt điển trai đó lại trắng bệch đến mức không có huyết sắc.
Nhìn thấy tình hình có hơi bất thường, người trông chó vội vàng thận trọng giải thích: “Tổng giám đốc, tôi... không phải tôi cố ý, tôi thấy cô ta...”
“Mày quả thật là tự tìm cái chết!”
Tiếng gầm giận dữ đột ngột bộc phát, thậm chí người trông chó còn chưa nhìn rõ tổng giám đốc của hắn ta hành động như thế nào thì trên cổ đau nhói, sợi xích sắt kia đã đập mạnh vào hẳn ta.
Ngay lập tức, hắn ta cũng phun ra máu và ngã xuống.
“Tống giám đốc...”
Cuối cùng người trông chó cũng không hiểu, tại sao tổng giám đốc nhà hắn ta lại đột nhiên thay đổi tính tình? Không phải hắn luôn muốn đút người phụ nữ này cho chó ăn sao?
Vậy thì tại sao lại không được đánh?
Ôn Hủ Hủ cũng không ngờ, cuối cùng mình lại không chết trong tay Hoắc Tư Tước mà suýt nữa là bị đánh chết bởi sợi xích của người trông chó kia.
“Khụ khụ khụ..” “Tỉnh rồi?” Khoảnh khắc mở mắt ra, Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buồn nôn đến mỗi suýt nôn ra ngay lập tức.
Đỗ Hoa Sênh ở bên cạnh, ngoảnh mặt làm thinh.
Khó khăn lắm Ôn Hủ Hủ mới trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra cậu mình.
“Cậu, cậu... sao cậu lại ở đây? Cháu... đang ở đâu đây?”
Cô yếu ớt quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng dường như mình không phải ở trại cho, mà đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ khá †ồi tàn.
Đây là..?
Bỗng cô nhận ra bình hoa tráng men màu xanh lá cây trên bậu cửa sổ, và những giấy khen viết tên cô dán đầy trên bức tường.
“Ở đâu à? Ở âm phủ đấy!”
Đỗ Hoa Sênh thật sự nóng nảy, nghe thấy cháu gái vừa tỉnh dậy đã hỏi như vậy thì rất khó chịu cà khia một câu.
Ôn Hủ Hủ không dám nói gì nữa.
Người cậu này của cô, từ sau cái chết của Đỗ Quân Hoa con gái mình lần đầu tiên chủ động đến thăm cô, cô đã xúc động đến rơi lệ bởi vì may mắn này nên còn dám mong đợi gì hơn ở ông đây?
Vì vậy, giữa cậu và cháu đều im lặng trong một thời gian rất dài.
“Đỗ Hoa Sênh, ông còn ở trên đó làm gì đấy? Còn không lăn xuống ăn cơm?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!