"Quả nhiên là cậu, tại sao lại làm như vậy? Đỗ Như Quân là do cậu giết chết?”
"Cuối cùng cũng thừa nhận rồi?"
Hoäc Kiêu rất hài lòng với phản ứng này của cô, tuy nhiên hắn ta lại rất bình tĩnh với hai vấn đề Ôn Hủ Hủ đang chất vấn hắn ta.
"Cô nói tại sao tôi lại làm thế? Hoäc Tư Tước ngay cả ba tôi mà hản cũng có thể giết chết, tôi trị hắn không phải rất bình thường sao?”
"Về phần Đỗ Như Quân chỉ một quân cờ bị phế bỏ, tôi giữ cô ta lại làm gì?"
“Cậu là súc sinh!”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không khống chế được muốn tát cho hẳn ta một bạt tai.
Thế nhưng tên cặn bã trước mắt này, chẳng lẽ muốn đánh là có thể đánh được, chỉ thấy năm ngón tay hắn ta nắm cổ tay của cô dùng sức bóp một cái, Ôn Hủ Hủ ngay lạp tức cảm nhận được một cơn đau nhức của xương cốt, cả người bị đè cứng ngắt trên tường.
"Đừng kích động như vậy, thật ra chị nên cảm ơn tôi mới đúng."
“Cậu có ý gì?"
"Chị không biết sao? Sở dĩ Ôn gia các người đến bước cuối cùng phá sản, tất cả cũng đều do chị họ của chị đấy, năm đó chính là cô ta tố cáo ba chị kinh doanh trái phép, cuối cùng hại Ôn gia các người phá sản, mẹ chị nhảy lầu, chị không biết những chuyện này sao?”
Hoắc Kiêu giữ chặt Ôn Hủ Hủ, lại còn nói cho cô biết một bí mật động trời.
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người!
Không, không thể nào, Đỗ Như Quân không thể nào làm như vậy.
Ôn gia bọn họ lúc ấy đối xử với cô ta tốt như vậy, vì sao cô ta lại làm như vậy? Cho dù là cô ta ghen tị với cô, nhưng cũng không đến mức tàn nhãn như thế, lúc đó Đỗ Như Quân chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Ôn Hủ Hủ không tin chuyện này: "Cậu nói bậy, chuyện này hoàn toàn không thể nào”
Hoắc Kiêu đồng tình cười lạnh: "Có gì không thể chứ? Cho nên tôi nới nói chị ngốc, ngu ngốc năm đó gả đến Hoắc gia, ngu ngốc bị chị họ của mình lừa gạt xoay vòng vòng, vì sao cô ta không thể làm thế? Cô ta phá Ôn gia các người thì Hoắc Diên Anh sẽ không để cho chị làm con dâu của ông ta nữa, lý do này còn chưa đủ sao?”
"Nhưng cuối cùng cô ta vẫn tính toán sai, cho dù Ôn gia các người phá sản thì lão già kia vẫn bảo con trai của ông ta cưới chị, cho nên cuối cùng cô †a mới có thể điên cuồng hợp tác với tôi."
Giống như sét đánh trong mưa!
Hai mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, suýt chút nữa là ngã xuống.
Tại sao lại như thế? Đều là con người, chẳng lẽ trái tim bọn họ đều làm bằng đá sao? Ôn gia của bọn họ có có lỗi gì với
Đỗ Như Quân?
Ôn Hủ Hủ nhằm hai mắt lại, nước mắt ăn xuống dài.
Hoắc Kiêu: "Đừng khóc, không phải tôi đã giúp chị báo thù rồi sao? Nhấn chân ga đụng vào, chậc chậc, suýt chút nữa thành thịt nát.”
Hắn ta giống như đang nói về một tác phẩm đắc ý nhất của mình, nói đến chỗ kích động lại còn vươn ngón tay quẹt nước mắt trên mặt Ôn Hủ Hủ, cho vào miệng của mình.
Ôn Hủ Hủ bất chợt như bị cái gì đó châm chích.
"Buông tôi ra, cậu cũng giống như cô ta làm cho người khác buồn nôn, cậu chính là một quái vật, một tên biến thái, buông tôi ra!" Dưới sự kích thích cực lớn, cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm bắt đầu giấy giụa kịch liệt.
Ngay từ đầu Hoắc Kiêu còn rất kiên nhẫn.
Cho đến lúc nghe thấy cô chửi hẳn ta là quái J_ vật, biến thái. mm
"AI"
Đột nhiên cổ tay Ôn Hủ Hủ đang bị nắm đập mạnh vào tường, sau khi kêu thảm một tiếng, cả người trượt xuống đau đến từng đợt co giật.
"Tôi là một con quái vật? Tôi báo thù giúp chị, chị là còn nói tôi là quái vật? Nếu tôi là một con quái vật, vậy tôi nên ăn tươi nuốt sống tất cả người.” Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn vặn vẹo, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngã xuống, lại lôi cô từ trên mặt đất đang đau đến mức không nói nên lời lên.
Ôn Hủ Hủ bất chợt lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy, làm sao còn dám ở lại, một đám đang muốn lén lút chuồn đi.
Ai cũng biết Hoắc gia trong phòng vip Thiên Tự J_ Hào của Lam Sắc Yêu Cơ, thật ra là một người rất đáng sợ, chỉ cần hăn ta nổi điên thì gần như không có ai có thể ra khỏi nơi này.
"Các người đi cái gì? Tôi cho các người ra khỏi đây chưa?”
"Hoắc gia, bọn em....bọn em..."
"Các người đều ở đây nhìn cho kỹ, muốn biết người phụ nữ này là ai không?" Hắn ta dùng sức túm lấy tóc Ôn Hủ Hủ, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn †o bằng bàn tay của cô không thể không hướng về phía hẳn ta.
Doạ đám nữ tiếp viên không đứng vững.
Bọn họ nghe Diêm La vương này nói như vậy, cũng chỉ có thể hỏi phụ hoạ: "Hoắc... Hoắc gia, cô ấy là ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!