Kiều Thời Khiêm, từ nửa năm trước khi lộ rõ bộ mặt thật của mình với Ôn Hủ Hủ ở sân bay rồi mỗi người đi một ngả nửa năm trước, cho đến tận bây giờ cô cũng không gặp anh ta.
Nếu không phải lần này anh ta tự tìm đến cửa muốn Lâm n giúp anh ta thanh toán công ty thì có lẽ Ôn Hủ Hủ đã sớm quên người này.
"Nancy, hai người từng là bạn, chuyện này giao cho cô làm đi."
Lâm n và Kiều Thời Khiêm vừa đến công ty đã thấy Ôn Hủ Hủ, ông ta trực tiếp đi đến.
Ôn Hủ Hủ
Mặc dù trong lòng cô vô cùng không muốn nhưng nể tình ông chủ, cô cũng không tiện từ chối, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Nửa năm không gặp, Kiều Thời Khiêm gầy đi rất nhiều, anh ta đeo kính, không còn thấy được thần thái của ngày xưa, ngoài hình dáng không thay đổi thì râu ria của người này đã dài đến mức cô khó có thể nhận ra được.
"Ngồi trước đi, tôi lấy nước cho anh" Ôn Hủ Hủ mang anh ta vào phòng làm việc của mình, rót cho anh ta một cốc nước.
Kiều Thời Khiêm được quan tâm mà sợ hãi: "Cảm ơn”
Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt nhìn anh ta, cô quay người đi vào bàn làm việc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Công ty của anh sao lại thành như vậy? Tôi nhớ nó phát triển khá tốt mà"
"Ừm, trước đó rất tốt nhưng nửa năm nay bị ảnh hưởng quá nhiều, hơn nữa có quá nhiều người làm nhái lại phần mềm của người khác nên bị kiện ra tòa, còn phải bồi thường nữa, cuối cùng không chống đỡ nổi."
Kiều Thời Khiêm cầm cốc nước cười khổ. Ôn Hủ Hủ: ".."
Cô cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể bật máy tính lên làm giúp anh ta.
May mà anh ta đến đúng lúc, cổ phiếu công ty họ không có biến động xấu trên thị trường chứng khoán, Ôn Hủ Hủ thả cổ phiếu ra, bắt đầu điều khiển khiến nó tăng giá, nhanh chóng có người mua một số lượng lớn.
"Được rồi, ngày mai anh có thể nhận được tiền."
"Ừm ừm, cảm ơn em, Nancy.*
Kiều Thời Khiêm nghe vậy thì thở một hơi nhẹ nhõm, đồng thời nhanh chóng nói lời cảm ơn với Ôn Hủ Hủ.
Thái độ của Ôn Hủ Hủ vẫn vô cùng lạnh nhạt, cô gần như lập tức trả lời lại anh ta: "Không cần, chỉ là làm việc mà thôi, tôi nhận được tiền anh thuê, đây là việc tôi phải làm."
Kiều Thời Khiêm: '...
Sắc mặt anh ta trắng lại, cuối cùng anh ta không nói gì nữa mà đứng lên đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ căn bản không quan tâm đến anh ta, sau khi anh ta rời khỏi phòng, cô cầm bút lên, tiếp tục công việc của mình, nhưng chưa được bao lâu thì ở bên ngoài đã vang lên một tiếng "rầm”!
"Trời ạ! Anh ta sao vậy? Sao đột nhiên lại ngã xuống thế này? Nancy! Nancy! Khách của cô ngất rồi! Mau ra nhìn đi!"
Ôn Hủ Hủ: "... Cô lập tức kéo ghế bước ra ngoài, đúng là vậy, cô vừa ra ngoài đã thấy người đàn ông mới ra khỏi văn phòng mình ngất xỉu trên mặt đất.
Tại sao có thể như vậy được?
Cuối cùng hôm nay Ôn Hủ Hủ vẫn chưa hỏi được Lâm n về hạng mục kia.
Cô mang Kiều Thời Khiêm về nhà.
"Chú Kiều? Sao chú ấy lại đến nhà chúng ta?" Khi Tiểu Nhược Nhược thấy người được mẹ mang về thì vô cùng ngạc nhiên.
Ôn Cận cũng rất bất ngờ.
Thậm chí cậu còn hơi nhíu mày.
"Anh ấy bị bệnh, sẽ ở lại nhà chúng ta một tối."
Ôn Hủ Hủ thấy hai người như vậy thì đành lên tiếng giải thích.
Lúc này Ôn Cận mới đi dọn phòng, mà Tiểu Nhược Nhược thì đứng sau lưng mẹ nhìn một lúc rồi nhanh chóng chạy đi gọi điện cho anh.
Cô cần nói cho hai anh biết tin này, chú Kiều từng muốn làm ba họ lại đến rồi, ba còn không đến thì vợ ba cũng đi với người khác luôn đấy.
Cô gái nhỏ vô cùng lo lắng.
Ôn Hủ Hủ không phát hiện ra cảm xúc của con gái.
Sau khi mang Kiều Thời Khiêm về, cô đưa anh ta vào phòng, truyền cho anh ta một bình đường rồi đi ra.
Anh ta cũng không có vấn đề gì khác.
Đột nhiên ngất xỉu ở công ty là vì mất sức, Lâm n thấy anh ta như vậy thì nhớ đến việc Ôn Hủ Hủ cũng là một bác sĩ, ông ta thuận nước đẩy thuyền nói cô mang anh ta về.
Ôn Hủ Hủ cũng hết cách.
Nhưng tối hôm đó Ôn Cận lại vô cùng không thích và lạnh lùng với người này.
Cũng không biết có phải vì cậu đã biết chuyện Kiều Thời Khiêm lừa Ôn Hủ Hủ ngày trước không. Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ không nói được cậu.
"Chị, em đưa Nhược Nhược đi ngủ trước, ngày mai con bé còn phải dậy sớm”
"Được, đi đi."
Ôn Hủ Hủ thở dài, chỉ có thể để hai đứa trẻ đi ngủ.
Tối hôm đó đều là Ôn Hủ Hủ chăm sóc Kiều Thời Khiêm, cuối cùng, cô vì ở lại hạ sốt cho anh ta mà ngủ quên ở mép giường.
Hôm sau Kiều Thời Khiêm tỉnh dậy thấy cô thì không dám cử động trong một lúc lâu, anh ta sợ mình sẽ làm cô tỉnh dậy.
Anh ta thậm chí còn muốn đưa tay ra chạm vài cái đầu nhỏ đang dựa vào giường mình ngủ trong ánh năng nhẹ nhàng.
Nhưng...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!