“Tiểu Cận, một mình anh ta đi như vậy sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?” Ngược lại Ôn Hủ Hủ rất lo lắng, sau khi vào phòng cứ nói chuyện này mãi.
Ôn Cận nằm trên sofa, vẻ mặt vốn cũng xem như ôn hòa nhưng khi nghe thấy câu nói này của cô thì đôi con ngươi đen như ngọc lập tức lạnh xuống, giống như hố nước sâu lạnh lẽo.
“Nếu chị lo lắng thì bây giờ có thể đi theo, có lẽ còn kịp đấy."
Không phải, sao hôm nay thằng nhóc này nói chuyện cứ châm biếm hoài vậy?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cô gọi một ít đồ ăn đến định tranh thủ thời gian lấp đầy bụng.
“Tiểu Cận, mau đến ăn chút gì đi, ngồi máy bay lâu như vậy cũng đói lắm rồi.”
“Không ăn.”
Lúc này Ôn Cận đang cầm điện thoại ngồi trên sofa, cũng không biết đang làm gì mà vẻ mặt vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đôi lông mày thanh tú nhíu chặt sau cặp kính.
Có phải cậu lại đang chơi game không?
Hết cách, Ôn Hủ Hủ chỉ có thể lấy một phần Sandwich và sữa bò bình thường cậu thích ăn nhất để ở trước mặt cậu, sau đó cô đi vào phòng tắm định tắm rửa thay quần áo rồi đi gặp khách hàng.
“Oong....oong...."
Đột nhiên, điện thoại cô để bên ngoài rung lên.
Ôn Cận ngồi trên sofa ngước mí mắt, trong phút chốc, khi điện thoại reo liên tục mười giây thì cuối cùng cậu đứng dậy, đi đến bên này.
“Alo?”
“Ôn Cận? Chị cậu đâu?” Trong điện thoại, quả nhiên là Kiều Thời Khiêm gọi đến.
Vẻ mặt Ôn Cận càng lạnh hơn, liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, mặt không cảm xúc: “Chuyện gì?”
Kiều Thời Khiêm gấp gáp: “Tôi tìm chị cậu, cậu đưa điện thoại cho cô ấy, tôi...”
Điện thoại còn chưa nói xong, bên trong đã vang lên âm báo bận “Tút tút tút....”.
Ôn Cận, lại trực tiếp cúp điện thoại của anh tai
Khốn kiếp!
Kiều Thời Khiêm sắp bị tức điên.
Thằng nhóc khốn kiếp này, đầu óc có bệnh à? Bình thường nhắm vào anh ta thì cũng thôi đi, bây giờ anh ta tìm chị cậu có chuyện, cậu còn dám cúp điện thoại của anh ta?
Mà bên khách sạn, sau khi Ôn Hủ Hủ tắm xong đi ra khỏi phòng tắm cũng nhìn thấy điện thoại mình bị người khác chạm vào, vì vậy cô lập tức nhìn chàng trai ngồi trên sofa.
“Tiểu Cận, ai gọi điện thoại đấy?”
“Kiều Thời Khiêm.”
Ôn Cận cũng không giấu diếm. Kiều Thời Khiêm?
Ôn Hủ Hủ vừa dùng khăn khô lau tóc ướt, vừa mặc áo choàng tắm lập tức đi tới: “Anh ta nói gì? Tình hình bên đó ổn không?”
Vốn lực chú ý của Ôn Cận luôn ở trên điện thoại.
Nhưng, sau khi mùi sữa tắm thoang thoảng phả vào mũi thì hàng mi dày như cánh quạt đằng sau cặp kính của cậu khẽ cử động, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.
Vừa nhìn, ánh mắt lập tức chăm chú.
“Nói đi? Anh ta đã nói gì?”
Ôn Hủ Hủ vẫn chưa chú ý đến điều này, càng không phát hiện người em trai này đang nhìn
chằm chằm mình một cách khác thường.
Cô bây giờ đang nóng lòng muốn biết tình hình bên kia như thế nào.
Lại không ngờ vào lúc này, cửa phòng lại đột nhiên vang lên tiếng ai đó đang dùng thẻ quẹt khóa cửa.
Còn chưa kịp phản ứng thì chàng trai ngồi trên sofa trước mặt bỗng vọt dậy, sau đó trong lúc cô mất cảnh giác liền kéo cổ tay cô nhét vào trong phòng tắm!
“Mặc quần áo vào!” “Hả?”
Còn chưa nói xong đã bị ném vào vài bộ quần áo, khiến cho Ôn Hủ Hủ sững sờ rất lâu.
Thằng nhóc thối này, còn quản cô nghiêm như thế từ khi nào vậy?
Cô cũng đã mặc áo choàng tắm rồi, còn không thể gặp người ư?
Bên ngoài, Kiều Thời Khiêm đã đi vào, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình Ôn Cận ngồi bắt chéo chân chơi điện thoại trên sofa, cuối cùng anh ta không nhịn được bùng nổ.
“Ôn Cận, rốt cuộc cậu đang làm gì? Tại sao lại cúp điện thoại của tôi? Cậu có biết tôi tìm chị cậu có việc gấp không hả?”
“Anh tìm chị ấy lúc chị ấy đang tắm, tôi không cúp lẽ nào còn đi vào đưa điện thoại cho chị ấy?”
“Cậu... Kiều Thời Khiêm tức gần chết.
Lời này nghe có vẻ không có vấn đề nhưng cho dù nhìn thế nào, Kiều Thời Khiêm cũng cảm thấy thằng nhóc thối này giống như đang cố tình làm khó anh ta.
Kiều Thời Khiêm hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại trước. Phải biết rằng anh ta là một luật sư, từng có nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng đều bại trong tay anh ta
Lẽ nào anh ta không xử lý được một thằng nhóc như vậy ư?
Kiều Thời Khiêm bước tới: “Ôn Cận, tôi cảm {_ thấy chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”
Vẻ mặt Ôn Cận hờ hững: “Nói chuyện gì?”
“Đương nhiên là nói về quan hệ của chúng ta bây giờ, Tiểu Cận, tôi biết cậu rất tức giận chuyện tôi bắt nạt chị cậu nhưng cậu yên tâm, những chuyện đó đều đã là quá khứ, sau này tôi sẽ không giữ chị cậu nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!