Ôn Hủ Hủ ở phòng bên cạnh cuối cùng cũng đặt vé máy bay vào ngay đêm đó.
Ở nơi địa ngục này, cô cảm thấy nguy hiểm nếu ở lại thêm một giây nữa, tất nhiên tốt hơn là nên nhanh chóng rời đi.
Sau khi mua vé, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhưng thu dọn đồ đạc mà một chân không thể chạm đất, thật sự rất bấy tiện, vì vậy cô đã suy nghĩ và quyết định sang phòng bên cạnh gọi em trai Ôn Cận đến cùng nhau thu dọn.
"Tiểu Cận, em đang làm gì vậy? Ra ngoài chút đi, qua phòng giúp chị thu dọn hành lý.”
Cô nhảy lò cò phòng bên cạnh, gõ cửa gọi hai lần. Không có phản hồi, như thể trong phòng không có ai cả. Kỳ lạ, người đâu?
Ôn Hủ Hủ xoay người nhảy trở về phòng mình, sau đó lấy ra một tấm thẻ phòng này.
Chị em bọn họ luôn như vậy, khi họ đi ra ngoài, người nhà cũng không cần phải kiêng ky gì cả, khi đặt mở phòng sẽ giữ lại một cái thẻ phòng của nhau.
Ôn Hủ Hủ mở cửa phòng. Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy, bên ngoài ban ngày ban mặt, bên trong lại tối om, thằng nhóc này kéo rèm cửa kín tới mức không thấy được.
một vệt sáng nào, nhìn cứ như đang ban đêm vậy.
"Tiểu Cận, em đang làm gì vậy, sao em lại kéo rèm cửa lại?" Cô đi vào trong bóng tối, muốn kéo rèm cửa ra.
"Đừng kéo, em muốn ngủ, đầu em đau chết đi được.”
Ôn Cận nằm trong bóng tối cuối cùng cũng lên tiếng, mang theo giọng mũi nặng nề, giống như thật sự không thoải mái.
Hả? Đau đầu?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhớ tới chuyện vết thương trên trán cậu, đột nhiên cô cũng không kéo rèm cửa nữa, đi thẳng về phía phát ra âm thanh.
Cũng may sau khi đi vào, đợi một lúc mắt cô đã dần dần thích ứng với bóng tối nơi đây, mặc dù cô không thể nhìn rõ, nhưng ít nhất cô vẫn có thể nhìn thấy
phương hướng và đường nét.
"Có phải chỗ trán không? Ở bệnh viện chị đã nói là để bác sĩ khám xem, nhưng em cứ khăng khăng không chịu, bây giờ thì hay rồi, đau đầu rồi sao."
Ôn Hủ Hủ thấy đó là vị trí của giường, lập tức lo lắng đi đến bên giường. Nhưng Ôn Cận không muốn để ý đến cô.
Cô đi qua, lải nhải một tràng, nhưng cậu cứ lăn qua lăn lại trong mền, quay lưng với cô.
Thăng nhóc thúi này!
Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng, trực tiếp đưa tay kéo cái mền bông của cậu: "Ôn Cận, em quay qua đây để chị xem xeml"
Nói xong, cô còn chửan bị bật đèn trên bàn cạnh giường.
Trong ánh chớp của đèn, người trên giường cuối cùng cũng cử động, Ôn Cận dùng tay trái nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đang kéo cái mền bông của mình, giây tiếp theo cậu dùng sức kéo Ôn Hủ Hủ đang đứng ở mép giường bị cậu kéo lên giường.
“AI”
“Chị ồn ào quá, đã nói rồi em không sao, chị không nghe thấy à?”
ôn Cận đè mạnh lên người Ôn Hủ Hủ, gần như toàn bộ người đè lên cơ thể cô, ở khoảng cách đó, mặc dù có một cái mền chen ở giữa nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực.
Đầu óc Ôn Hủ Hủ trống rỗng trong chốc lát.
"Tiểu Cận, em......"
"Đừng ồn, đầu em rất đau.”
Ôn Cận lại nói một cậu rất không kiên nhẫn, nhưng lần này cậu nới lỏng sức đang kiềm chế cô.
Ôn Hủ Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên cô cũng không dám cử động, vì cô cảm giác được cậu đang nắm tay cô vẫn chưa buông ra.
Có lẽ cậu sợ nếu buông tay Ôn Hủ Hủ sẽ lại giày vò cậu, hoặc có thể cậu thật sự không thoải mái, lúc này không muốn bị làm phiền.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cô vẫn duy trì tư thế kỳ lạ với cậu như thế này, nghĩ là đợi khi cậu ngủ thì cô sẽ lặng lẽ rời đi là được.
Kết quả là không ngờ mười phút sau, cô đã ngủ thiếp đi trước.
Hôm nay cô cũng gặp phải một tai nạn rất ly kỳ, bị kích thích rất nhiều, hơn nữa trời cũng không còn sớm nữa, đã xế chiều rồi nên cô cảm thấy mệt mỏi cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, cô không biết rằng ngay lúc cô đang thở đều đều, người năm cạnh cô trong bóng tối cuối cùng cũng nhấc chiếc mền bông đang che đầu cô lên.
Mở đôi mắt đó ra.
Đó không phải là khuôn mặt của Ôn Cận, mà là một khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai.
Chỉ là đôi mắt của hắn lúc này không đẹp lắm, vừa giống như một cái giếng cổ và một hồ nước hẻo lánh, vừa giống như một ngôi sao lạnh lẽo giữa đêm......
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!