Mới sáng sớm mà cô ta đến tìm những thứ này để làm gì?
Nhưng khi Lạc Du nhìn thấy hai lọ thuốc này xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Đây là thuốc cô ta bào chế cho Hoắc Tư Tước.
Trong một tháng qua, mặc dù Hoắc Tư Tước không sao nữa, nhưng hắn vẫn cần uống thuốc để duy trì trong một khoảng thời gian, trầm cảm tinh thần không phải là chuyện một lần có thể diệt tận gốc được, nó phải từ từ hồi phục, để một số hormone và các vấn đề khác trong cơ thể bệnh nhân có thể được khôi phục về mức bình thường, như thế mới đảm bảo hắn sẽ không tái phát lại.
Vì vậy trong một tháng qua, cô ta luôn phát thuốc cho hắn.
Lạc Du cầm lấy hai lọ thuốc rời đi, trực tiếp đi tới công ty.
Nửa tiếng sau, tầng cao nhất của tòa nhà Hoắc thị.
“Trợ lý Lâm, nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh ấy đã đi đâu? Nói đi hai ngày, tại soa đã ba ngày rồi vẫn chưa về? Anh có biết mỗi ngày anh ấy đều phải uống thuốc không?”
“Hả?”
Mồ hôi lạnh của Lâm Tử Dương lập tức rơi xuống.
Anh ta đương nhiên biết
Tuy nhiên đây không phải là chuyện mà anh ta có thể kiểm soát được, rõ ràng đã nói đi hai ngày, nhưng mà ai biết đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn,
dẫn đến hiện tại Hoắc Tư Tước vẫn chưa trở về.
Đầu Lâm Tử Dương sắp phình lớn hơn: "Cô Lục, chủ tịch của chúng tôi vốn định đi hai ngày, nhưng đột nhiên xảy ra chút chuyện, thời gian bị trì hoãn."
Anh ta chật vật giải thích.
Thực tế anh ta cũng đâu có nói dối, đó là những gì ông, lúc vị chủ tịch của anh ta đi đã nói như vậy.
Hoặc Tư Tước vốn cũng không có kế hoạch cho chuyến đi này.
Là sau này, Hoắc Tư Tước đã gặp một người đặc biệt đến từ nước M đến tìm hắn, sau đó hắn mới quyết định đi một chuyến đi. Hơn nữa thời gian cũng được thiết lập rất ngắn, tức là kiểu sẽ quay lại ngay sau khi xử lý xong chuyện.
Nhưng ai mà biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?
Lạc Du nhìn chằm chằm Lâm Tử Dương, vẫn không tin: "Chuyện gì mà còn quan trọng hơn thân thể của anh ấy? Anh có biết hậu quả sau khi anh ấy ngừng thuốc không? Thư ký như anh rốt cuộc đã làm gì vậy hả?”
Mặt cô ta xanh đen chửi ngay tại chỗ.
Lâm Tử Dương bị dọa sợ, sau một lúc lâu anh ta mới hỏi với sắc mặt tái nhợt hỏi: "Vậy...... bây giờ làm sao đây?"
"Cái gì làm sao đây? Đương nhiên là bảo anh ấy mau trở về, hoặc là nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, sau đó tôi sẽ tìm cách đưa thuốc qua cho anh ấy!"
Lạc Du vẫn còn tức giận và đề xuất cách giải quyết của riêng mình.
Lâm Tử Dương ngay lập tức lựa chọn phương pháp thứ nhất: "Được, tôi sẽ ngay lập tức nói với chủ tịch, bảo anh ấy nhanh trở về!"
Đùa à, anh ta làm sao có thể để Lạc Du đi đưa thuốc chứ?
Anh ta chán sống rồi sao?!
Trong lãnh thổ nước C.
Lúc này Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh dậy rồi.
Vừa tỉnh dậy, cô nhìn thấy ánh đèn màu cam ấm áp mờ nhạt xung quanh mình, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà ngoài cửa sổ giống như những vì sao. đắm chìm trong màn đêm, đầu óc cô mờ mịt..
Nhất thời cô không biết gì,
Mãi cho đến không lâu sau, khóe mắt cô nhìn thấy một người đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ trong căn phòng này.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len trùm đầu màu xanh và một cặp kính gọng đen lớn, đang cay mày nhẹ cúi đầu chiếc điện thoại trong tay, lúc này cô từ từ tỉnh lại.
Mẹ ơi! Vé máy bay của côi!
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nhớ ra chuyện này, đột nhiên đứng dậy khỏi giường: "Chết rồi, bây giờ mấy giờ rồi? Vé chị đặt đã đến giờ chưa?”
Ôn Cận đang chuẩn bị trả lời tin nhắn bên cửa sổ: '......" "Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"
"Ừ, Tiểu Cận, mấy giờ rồi? Mau xem giúp chị, vé máy bay chị đặt tối nay.”
Ôn Hủ Hủ nhảy xuống giường, quên mất một bàn chân của mình bị thương, khi tiếp đất, cô rên rỉ vì rất đau.
Ôn Cận: "......"
Ôn Hủ Hủ cố chịu đựng, Ôn Cận vẫn giúp cô nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Bây giờ là chín giờ mười lăm, chị đặt mấy giờ?”
"Cái gì? Bây giờ chín giờ mười lăm rồi?! Tại sao em không đánh thức chị dậy? Chị đặt vé lúc tám giờ, xong rồi, máy bay của chị đã bay mất rồi, phải làm gì bây giờ?"
Ôn Hủ Hủ muốn sụp đổ.
Hai ngày nay vé máy bay ở đây rất rất khó đặt, các cuộc tấn công khủng bố liên tục đã khiến nhiều người muốn chạy trốn khỏi đây.
Cho nên hai tấm vé này, buổi chiều Ôn Hủ Hủ thật sự đã canh giành rất lâu.
Nhưng phản ứng của Ôn Cận lại rất bình tĩnh.
“Dù sao bay cũng đã bay rồi, đặt vé ngày mai cũng được.”
"Ngày mai?" Ôn Hủ Hủ lập tức than vãn: "Em không biết ở đây nguy hiểm như thế nào sao? Còn ngày mai nữa, thêm một ngày thì tính mạng của em sẽ bị đe dọa thêm một ngày nữa, em có biết không?”
"Vậy chị cho rằng máy bay tối nay sẽ rất an toàn sao? Em nói cho chị biết, trong khu vực loạn chiến, tâm lý của tất cả mọi người đều giống như chị, đều vội vàng chạy khỏi, không thể thoát thì kéo đủ loại bạo loạn đến.”
Ôn Cận lạnh lùng nhìn cô, trả lời một cách mỉa mai.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!