“Tiểu Cận, chị buổi chiều... buổi chiều...."
"Cuối cùng cũng phát hiện rồi? Chị chạy tới phòng em để làm gì? Hại em ngay cả giường của mình cũng không ngủ được!"
Ôn Cận vẫn đang ngồi ở bàn nhỏ lập tức tra hỏi không thương tiếc.
Tuy nhiên nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng điệu của cậu thực sự không tức giận gì cả, chỉ là vẻ mặt chê, thậm chí cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ lập tức đỏ lên!
Không phải, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô vốn dĩ chỉ qua xem xem. Sau đó Ôn Cận nói rằng mình đau, cô muốn chạm vào trán cậu, kết quả bị cậu đè xuống giường.
Là cậu đè cô trước khong phải sao?
Sau đó cô ngủ thiếp đi.
Ôn Hủ Hủ rất xấu hổ, lén lén liếc nhìn Ôn Cận, phát hiện biểu cảm của cậu lạnh lùng thờ ơ, thần thái trong mắt dường như cũng hoàn toàn không bản thân đã làm những gì.
Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút lạc lõng.
“Chị chị không có, lúc đó chị nghe nói em đau, sau đó ngồi ở mép giường em một lúc, rồi không hiểu sao chị ngủ thiếp đi, không phải cố ý.
Ôn Hủ Hủ nói dối. Dù sao Ôn Gận cũng không nhớ gì cả, cô nói gì cũng không quan trọng.
Quả nhiên sau khi cô nói xong, cậu cũng chỉ ngước mắt lên, ánh mắt sau cặp kính liếc nhìn xong thì lại không có động tĩnh gì khác nữa.
Ôn Hủ Hủ hít sâu một hơi. Bỏ đi, đi ăn cơm thôi.
Ôn Hủ Hủ nhảy lò cò trở về phòng mình, sau khi vào phòng tắm rửa một chút, cô gọi điện thoại cho khách sạn gửi chút đồ ăn.
Nếu đã không thể rời đi tối nay, vậy vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, vào ngày mai rồi xuất phát.
Ôn Hủ Hủ ngồi xuống bàn.
Vốn tưởng rằng Ôn Cận bên cạnh sẽ sớm đến đây ăn cơm, nhưng cô ấy đã uống hết súp rồi, cửa vẫn không có chút động tĩnh nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!