Đó cũng là một bàn tay tương đối mảnh mai.
Tuy nhiên nó chắc chắn không đẹp, bởi vì các khớp của cậu rất lớn, hơn nữa trong lòng bàn tay còn có thể thấy một lớp chai mỏng, trông không phải là bàn tay của một người sống trong sung sướng mới có thể có.
Đầu óc Ôn Hủ Hủ đột nhiên "ù ù”.
Như ánh chớp, một đôi tay khác nhảy ra trong tâm trí cô.
Đúng, đó chính là bàn tay trong trí nhớ của cô, trắng trẻo, các khớp nối rõ ràng như được chạm khắc, ngay cả móng tay cũng tròn trịa và sáng bóng như ngọc bích.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn bị đóng băng ngay ở đó!
“Chị, chị sao thế? Vậy... hay là em không lấy trước, chúng ta sẽ lấy số tiền này đi tiết kiệm trước, chẳng mấy chốc nhà họ Ôn của chúng ta sẽ bắt đầu lại, chỗ nào cũng cần dùng tiền."
Ôn Cận cho rằng bà chị này của mình đột nhiên không nỡ.
Dù sao ba Ôn cũng sắp được ra tù, còn có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, cậu hiểu chuyện đề xuất không cần nữa sau đó xoay người đi ra cửa.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu.
Chỉ trong chốc lát, trong lòng cô như có thứ gì đó sụp đổ, cô loạng choạng vài bước, thả mình xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, những giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mắt.
Tại sao cô có thể không tin chứ?
Rõ ràng lúc cô ở nước C, cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng cô còn nói với bản thân đó là ảo giác, đó không phải thật.
Mắt cô mù sao?
Thứ tận mắt chứng kiến, vẫn có thể tự lừa dối mình như thế này.
Cô ôm ngực, thở hổn hển, mừng rỡ, đau đớn và sốc... tất cả đan xen vào nhau một cách mãnh liệt, cuối cùng cô không thể trụ được nữa, run rẩy ngã xuống ghế sô pha.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!