Ôn Hủ Hủ sửng sốt: “Không, mẹ không có không vui.”
Tiểu Nhược Nhược: "Không, mẹ có, tối nay mẹ không nói nhiều, mẹ ơi, có người bắt nạt mẹ sao? Nói cho Nhược Nhược biết, Nhược Nhược sẽ giúp mẹ báo thù."
Cô bé vẫy vẫy nắm tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng mỉm cười.
Đúng là trẻ con mà, cho dù cô bị bắt nạt thì làm sao có thể nói cho con bé biết chứ?
Ôn Hủ Hủ dỗ con ngủ xong mới trở về phòng mình.
Nhưng thực tế sau khi trở về phòng, khi mọi thứ xung quanh trở nên im lặng, trong lòng cô lại đầy tâm sự, cô thực sự có loại cảm giác bị ép đến mức không thở nổi.
Ôn Hủ Hủ cần nói chuyện với cô.
Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm trong danh bạ của mình.
Kết quả sau khi tìm kiếm cô đã nhìn thấy một cái tên...
"Chung Vẫn?”
“Ø? Nam tổng, hiếm khi chịu gọi điện cho tôi nha."
Vừa bấm máy, giọng của một cô gái quen đã ngay lập tức vang lên tiếng cười trêu chọc.
Ôn Hủ Hủ bất đắc dĩ cười: "Đang nói cái gì đó? Đúng r việc gì không? Ở đâu vậy?”
gần đây cậu bận rộn Không nói chuyện này còn ổn, vừa nói ra đã nghe thấy Chung Vãn ở kia thở dài. “Còn có thể bận việc gì nữa? Vẫn làm công việc cũ, hàng ngày phải đi đi lại lại
giữa công ty và nhà, nhàm chán giống như đồng hồ đã lên dây cót, cậu nói xem có chán không chứ?"
Ôn Hủ Hủ im lặng.
Bởi vì cô chợt nhớ đến cái đêm ở khách sạn C, có một người tự xưng là Chung 'Vãn đến tìm cô, ngày hôm đó nếu Ôn Cận không kịp thời ngăn cản thì có lẽ cô đã xảy ra chuyện rồi.
Ôn Hủ Hủ cầm chặt điện thoại đến mức ngón tay trắng bệch.
“Tại sao cậu không nói chuyện vậy? Cậu lại đang làm gì đó?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!