Đó là cuộc gọi từ bệnh viện.
Gô không phải bác sĩ Tây y, lại càng không phải bác sĩ khoa cấp cứu, nửa đêm canh ba gọi điện thoại tới, nhất định không phải tìm cô để cứu người.
Đó không phải là cứu người sao?
Chẳng lế?
Ngay lập tức, một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu cô, giây tiếp theo, cô đã nhảy xuống giường.
"Mặc Bảo, Nhược Nhược, mau dậy đi, hôm nay mẹ dẫn các con đi du lịch, mau dậy đi, nếu không sẽ không kịp nữa!"
Cô chạy vội đến phòng bọn trẻ, đánh thức hai đứa trẻ còn đang say giấc.
Nhược Nhược: "Mẹ......
Giọng nói mềm mại lười biếng, cặp mắt to ngập nước kia còn không muốn mở ra, hai đứa nhỏ vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ.
Nhưng sau khi Mặc Bảo nghe được hai chữ "Du lịch", lập tức tỉnh táo lại.
“Du lịch? Mẹ, chúng ta đi đâu du lịch? Mẹ không cần đi làm sao?”
“Nghỉ ngơi vài ngày, đưa các con đi Nhật chơi, mẹ đặt vé máy bay xong rồi, chỉ muốn cho các con một niềm vui bất
ngờ thôi, mau dậy đi.”
Ôn Hủ Hủ một bên trả lời con trai, một bên hỏa tốc ôm con gái còn đang ngủ nướng ra khỏi chăn.
Thấy thế, Mặc Bảo cũng không còn thắc mắc, vội vàng bò xuống giường.
Hai mươi phút sau, ba mẹ con thu dọn đồ đạc đi ra cửa.
“Âm... ầm..”
Vừa vặn lúc này, điện thoại của Ôn Hủ Hủ lại rung lên, cô lấy ra nhìn, phát hiện là bạn tốt Chung Vẫn gọi tới.
“Alô?
“Nancy, bệnh viện xảy ra chuyện gì vậy? Sao phòng khám của cô lại có nhiều người như vậy? Hình như có người xông vào tìm cô, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao cô lại xin nghỉ vài hôm mà bệnh viện lại như vậy gà bay chó sủa lên như thế, cô đã đắc tội với ai sao?”
Chung Vấn ở trong điện thoại giống như súng máy, vừa mở miệng liền không dứt.
Ôn Hủ Hủ nghe được, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Không có việc gì, bọn họ chỉ muốn tôi trị bệnh thôi, tôi không muốn chữa trị, sau đó đến phòng khám tìm tư liệu mà thôi, cậu không cần lo lắng, bọn họ đã đến rồi thì kệ bọn họ đi, cậu nhanh chóng làm việc của cậu đi.”
“Thật sao?” Chung Vẫn bán tín bán nghĩ.
Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ đã không còn nhiều thời gian để giải thích, cũng không cần thiết để giải thích!
Cúp điện thoại, cô lập tức đưa theo hai con chạy ra sân bay.
Ôn Hủ Hủ không thể để cho mình bại lộ, cả đời này cô cũng không muốn gặp lại tên khốn đó, chỉ tính đến bọn nhỏ, cô cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn biết sự tồn tại của chúng.
Bởi vì, một khi biết, hắn nhất định sẽ cướp các con ra khỏi vòng tay cô.
Mà với năng lực hiện tại của cô, căn bản không có cách nào đấu với một tập đoàn thương mại lớn trên thế giới!
Cũng chính vì vậy, tối hôm qua khi cô ở bệnh viện thấy thấy mặt ả đàn bà kia, cô đã lập tức đặt vé máy bay, sau đó lại gọi điện thoại bảo Chung Vấn đến bệnh viện thay cô dấu tư liệu.
Nhưng mà, cô vẫn quá muộn.
'Tên cặn bã kia, cô thật không ngờ hắn nhanh như vậy, nửa đêm liền lên đường chạy tới bệnh viện.
Hắn cũng không cần ngủ sao?
Vì chút chuyện nhỏ này của cô, đâu cần phải gióng trống. khua chiêng như vậy!
Ôn Hủ Hủ nghiến răng nghiến lợi mang theo hai đứa nhỏ chạy như điên, lúc đến sân bay, cũng chỉ tốn chừng ba mươi phút.
“Mặc Bảo, con ở đây trông em gái một chút, mẹ đi lấy vé máy bay đi."
“Vâng, mẹ”
Mặc Bảo là đứa trẻ hiểu chuyện, cảm giác được mẹ vội vàng và khẩn trương, nên rất nghe lời.
Vì thế Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đi đổi vé lên máy bay.
Thế nhưng, điều khiến cô khó chịu là khi cô đi đến máy tự động lấy vé thì bên trên lại hiển thị không nhận dạng.
Điên rồ, phải không? Biết rõ cô rất gấp lại càng muốn đối nghịch với cô.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể nhẫn nại, tiếp tục cầm giấy chứng nhận và vé máy bay đi đến quày làm việc, định lấy vé ở đó.
“Xin chào, tôi lấy vé máy chuyến bay XX.”
“Nancy phải không? Ngại quá, bây giờ cô đã bị hạn chế xuất cảnh rồi.”
Cô không ngờ rằng sau khi nhân viên lại lại nói với cô câu này.
Hạn chế xuất cảnh?
Tại sao? Cô đã làm gì?
Ôn Hủ Hủ sửng sốt!
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi lại bị hạn chế xuất cảnh?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!