“Dận Dận, con chơi có vui không?” “Ừmmm”
Hoảc Dận lúc này đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ. Chiếc thuyền nhỏ này là thuyền đôi không có động cơ, nếu muốn cho thuyền chạy được phải dựa vào sức chân người ngồi trên thuyền đạp, còn có hai mái chèo để điều khiến hướng của chiếc thuyền. Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ đạp thì Hoäc Dận không ngừng dùng tay nhỏ chèo.
Thật là một khung cảnh hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhän của Hoäc Dận đỏ bừng trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi thế nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Khác với dáng vẻ vô hồn trầm lặng trước đây của cậu.
Ôn Hủ Hủ mim cười, dùng sức tiếp tục đạp thuyền nhỏ. Cô đang chuẩn bị cùng Hoắc Dận tiếp tục chơi, thì lúc này điện thoại lại vang lên.
“A lô?
"Bà chủ, bà dì, bà nội của tôi ơi, cô hôm nay làm sao vậy? Sao lại có thể bắt cóc tiểu thiếu gia? Ôi trời ơi, cô mau... mau. đưa cậu Hoäc Dận trở về, nếu không là cá nhà cô đi tong đó.”
Không nghĩ tới, điện thoại vừa kết nối lại là Lâm Tử Dương gọi tới.
'Sác mặt Ôn Hủ Hủi lập tức thay đổi: "Sao vậy? Anh ta đã biết rồi sao? Không phải... tôi không bắt cóc Dận Dận, là Dận Dận không muốn gặp ông nội của thắng bé nên tôi mới đưa Dận Dận ra ngoài”
Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp phản ứng.
Lâm Tử Dương không nói gì, cũng chỉ cầu xin bà cô này. nhanh chóng đưa vị tiếu thiếu gia trở về. Anh ta cho cô biết nếu trong vòng hai mươi phút cô không trở về thì sau này cô sẽ không bao giờ được gặp lại đứa con này nữa.
Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới bất đắc dĩ dân Hoäc Dận lên bờ.
"Dân Dận, hôm nay chúng ta chơi tới đây trước đi, con vừa bị bệnh không thể chơi quá mệt. Chúng ta đi tìm ba con được không?"
“Ba?
Hoắc Dận vốn là một đứa trẻ thông minh, nghe mẹ nói vậy, lập tức ý thức được có gì đó không ổn.
Tuy nhiên lúc này Ôn Hủ Hủ không thể nói với Hoắc Dận những chuyện đó. Cô chỉ dõ dành cậu sau đó ôm cậu đi. Ngay lập tức hai mẹ con rời khỏi khu vui chơi đi tới tập đoàn Hoäc thị.
Hai mươi phút sau, trung tâm thành phố, tòa nhà Hoäc. Thị.
Ôn Hủ Hủ dẫn Hoäắc Dận đến trước tòa nhà chọc trời này, vốn đĩ sau khi cô nhận cuộc điện thoại vừa rồi không hề muốn đi lên. Nghe giọng điệu của Lâm Tử Dương đoán chắc sau khi đi lên tên đàn ông chó kia sẽ không để yên cho cô.
Nhưng mà... thực *A a, được, giờ dì dẫn con đi lên ha"
Ôn Hủ Hủ hoàn hồn liếc nhìn khuôn mặt xanh xao của Hoắc Dận đang ở trong xe. Hoắc Dận trực tiếp đấy cửa đi ra.
“Ồ? Đây không phải là tiểu thiếu gia sao? Cậu hôm nay rảnh rồi tới đây à?“
Có thể là do Hoắc Dận thường xuyên được Hoác Tư Tước. dẫn tới nên mọi người trong công ty đều biết cậu. Nên khi Ôn Hủ Hủ vừa mới dẫn cậu vào nhân viên lễ tân ở đại sảnh liền nhiệt tình chào hỏi cậu.
Hoäc Dận không thích nói chuyện, lãnh đạm liếc nhìn cô. ta một cái.
Ôn Hủ Hủ vội thay cậu trả lời: "Đúng vậy, ba cậu ấy bảo tôi đưa cậu ấy tới, Hoắc tổng các cô có ở trên lầu không?"
“Có, có, tống giám đốc chiều nay không đi ra ngoài. Tôi chưa gặp cô bao giờ, cô là bảo mẫu mới của tiếu thiếu gia sao? Trông cô trẻ như vậy”
Không ngờ nữ nhân viên lễ tân sau khi đánh giá Ôn Hủ Hủ lại nhận nhầm cô là bảo mẫu.
Ôn Hủ Hủ lập tức cứng đờ. Bảo mẫu? Còn không phải sao? Bây giờ, cô nhận cũng không dám
nhận đứa con này. Mà trong tòa nhà này, cũng sẽ không có ai nhận ra cô đã từng là phu nhân tống giám đốc của bọn họ.
Vì hôn lễ lúc đó không có công khai với bên ngoài!
Ôn Hủ Hủ cụp mắt xuống, khóe miệng xẹt qua một tia tự. giêu nhàn nhạt đang muốn thừa nhận. Thì lúc này đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhần mềm mại dùng sức kéo cô hai cái.
“Đi thôi!” Anh mắt Hoäc Dận cực kỳ ám đạm!
Ôn Hủ Hủ thấy được thái độ của Hoác Dận cho nên cô nhanh chóng cùng Hoäc Dận đi vào trong thang máy. Mà nhân viên lễ tân này không lâu sau cũng nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.
Lý do: Tiếu thiếu gia không thích!
Ôn Hủ Hủ đưa Hoắc Dận tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
"Khụ khụ khụ... Dận Dận, hay là con tự mình đi vào ha? Dì không vào nữa, ba con ở trong đó, dì vào cũng không tốt lắm, được không?"
Hoäc Dận thấy Ôn Hú Hủ khi càng đến gần cửa văn phòng lại không muốn vào, mà dường như cô đang tìm cách trốn đi.
Hoäc Dận hiểu ý liếc nhìn cô rồi đồng ý: "Được!"
Nói xong cậu dứt khoát thả bàn tay nhỏ bé của mình ra đi vào.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người..... Không phải chứ? ©on trai của cô từ bao giờ trở nên ngoan như vậy? Vậy
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!