“Dận Dận, dì phải về rồi, đã muộn rồi”
“Ừmmm”
Hoắc Dận đang chơi game trong phòng nhàn nhạt lên tiếng.
Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy liền đứng lên, mang vớ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Vậy tối nay dì có đến không?”
“Cái gì?”
“Chẳng phải dì đã đồng ý rồi, mỗi buổi tối tới đây chữa bệnh cho ba.”
Hoäc Dận không ngừng cử động các đầu ngón tay, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn lên màn hình điện thoại. nếu không phải là đang ở cùng phòng với đứa nhỏ này, thì với thái độ lạnh lùng này của của cậu, Ôn Hủ Hủ sẽ hoài nghỉ lời vừa rồi có phải của Hoắc Dận nói hay không?
Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống, trong chốc lát cô muốn nói cho cậu biết là cô không tới.
Chẳng những đêm nay sẽ không đến, mà về sau cô cũng không muốn đến, vĩnh viễn cũng không muốn chữa bệnh cho ba cậu nữa.
Nhưng khi cô đứng lại đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của Hoäc Dận, cùng với đó là hình ảnh trên bàn bày một ít thuốc, cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý.
“Ừ, sẽ tới. Thôi con về phòng đi đừng mặc đồ ngủ chạy lung tung như thế này, biết không? Khi nào dì đến sẽ lập tức tới phòng thăm con, được không?”
Bị phát hiện, Hoäc Dận có chút không được tự nhiên.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn gật gật cái đầu rồi tiếp tục tập trung vào trò chơi của mình.
Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền yên tâm rời đi. Nửa tiếng sau, nhà trẻ ở khu phố cổ -
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tới rồi, con còn tưởng rằng mẹ không cần hai con của mẹ nữa.”
Bốn giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã có mặt tại trường thật ra cũng không tính là muộn. Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ đến nơi này, hai hai đứa trẻ từ bên trong chạy ra như bay, nhào vào trong lòng cô làm nũng.
Đương nhiên, phần nhiều nhất vẫn là cô bé Nhược: Nhược.
Mà Mặc Bảo lạnh lùng đeo cặp sách nhỏ đứng trước mặt mẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!