Ôn Hủ Hủ không kìm được tức giận xông tới trước mặt người phụ nữ. Không nói hai lời hung hăng đẩy cô ta một cái đoạt lấy đứa nhỏ từ trong tay cô ta.
Cô lúc này như một con hổ trắng bảo vệ con của mình
Người phụ nữ kia sợ ngây người, cô ta không kịp phản ứng.
Ngược lại Hoắc Dận, sau khi cậu nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng tới. Lập tức một đôi tay nhỏ. ôm chặt lấy cô, áp sát cơ thể nhỏ bé của mình vào người mẹ.
Ôn Hủ Hủ ôm cậu: "Dận Dận, con không sao chứ? Con thế nào? Gô ta có làm con bị thương không?”
Ôn Hủ Hủ sốt sảng, chỉ sợ cậu bị người phụ nữ trung niên này cho làm bị thương. Cô cúi đầu cẩn thận xem xét, ngay cả bên trong quần áo cũng không tha.
Hoắc Dận không nói gì.
Ngược lại, người phụ nữ trung niên kia sau đó cũng tỉnh táo lại. Cô ta liền nhảy dựng lên chỉ vào Ôn Hủ Hủ mà chửi ầm lên.
“Tôi làm con cô bị thương? Cô dạy con cô như thế nào? Sao không hỏi nó hại ai?”
“Con tôi làm hại ai? Nó còn là một đứa nhỏ như vậy làm sao hại ai chứ?
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không tin điều này.
Người phụ nữ đó nghe được, càng nhảy dựng lên: "Cô hỏi nó xem, nó đánh con tôi gấy cả xương mũi, còn giãm trật khớp tay nữa. Giờ cô nói cho tôi biết, nó còn nhỏ như vậy mà đã biết đánh người, lớn lên hại người thì làm sao?"
Ôn Hủ Hủ sửng sốt!
Dận Dận đánh gãy sống mũi con trai cô ta? Còn giẫm trật khớp tay?
Cô ta nói thật sao? Ôn Hủ Hủ cảm thấy điều này càng vô lý hơn.
Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian, người phụ nữ kia mang đứa con trai bị bầm tím sưng tấy của mình đến trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Cái này, thật đúng là......
“Dận Dận, cái này... thật sự là con đánh sao?" Ôn Hủ Hủ có chút chột dạ.
Thật ra cô vẫn không tin lắm, bởi vì Hoắc Dận thoạt nhìn gầy yếu như vậy hoàn toàn không giống như đứa nhỏ có thể đánh ngã người khác.
Hơn nữa, theo hiểu biết của cô về Hoắc Tư Tước, hắn sẽ không dạy con trai mình đánh người.
Nhưng điều khiến cô há hốc mồm chính là đứa nhỏ này ở trong lòng cô gật đầu: "Ừ”
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!
“Thấy chưa? Chính nó cũng thừa nhận, cô bây giờ còn có cái gì để nói không?
Người phụ nữ trung niên thấy Hoäc Dận chính miệng thừa nhận, cũng lập tức ép hỏi.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể dịu xuống. Sau khi nhìn thoáng qua đứa nhỏ trên mặt đất, cô chủ động xin lỗi: "Xin lỗi vị phụ huynh này, bây giờ tôi còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không bằng, chúng ta đưa đứa nhỏ đi bệnh viện trước?"
“Đi bệnh viện? Cô cho rằng đi bệnh viện sẽ không sao. sao?”
"Không phải, tôi không phải có ý này. Tôi nói hiện tại trước hết là cho con cô đi trị thương là quan trọng nhất. Con nít chơi đùa với nhau không thể tránh được. Chúng ta chờ con trai cô ổn định sẽ hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
“Yên tâm! Nếu thật sự là con nhà tôi ác ý làm con cô bị thương. Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích. Còn nữa, tiền thuốc men của con trai cô, tôi cũng nhất định sẽ gánh vác, sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Ôn Hủ Hủ chân thành bày tỏ cách xử lý của mình.
Đây đúng là cách xử lý hợp lý nhất hiện nay. Cô không thiên vị con mình, nếu quả thật Hoắc Dận ác ý làm bị thương người, cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng hiện tại mấu chốt là cứu đứa nhỏ quan trọng hơn.
Nhưng người phụ nữ trung niên này hoàn toàn không nghe.
“Tại sao tôi phải nghe lời cô? Hiện tại con của cô đã thừa nhận. Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn đưa con cô cho tôi dạy dỗ lại. Nếu không, cũng đừng trách tôi không khách sáo!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!