Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Xấu Chồng Mù - Dương Ái Vân

Bà Hằng bỡ ngỡ vội vàng bắt lấy tay Dương Ái Vân: “Con không thể cứ thế bỏ đi được, mẹ biết phải làm sao?”

Cô không quay đầu chỉ hỏi: “Lúc mẹ bỏ con mẹ có nghĩ con sẽ sống ra sao không?”

“Con ở với ba ruột ông ấy hoàn toàn có đủ khả năng nuôi con.” Bà Hằng nói, lúc đi bà ta cũng đã tính toán đến điểm này.

“Vậy sao? Mẹ có biết mẹ là một nỗi sỉ nhục của ông ấy hay không, con lại là con gái của mẹ, cho nên mỗi khi nhìn thấy con ông ấy lại liên tưởng đến mẹ, chính vì thế để không phải đụng chạm từ năm cấp hai ông ấy đã gửi con vào trường nội trú, ngoài cung cấp tiền học và chút phí sinh hoạt ra cái gì cũng không có, đến khi đủ 18 tuổi thì hoàn toàn bỏ mặc. Mẹ có biết số tiền con đưa mẹ mấy năm nay ở đâu mà có hay không?”

Dương Ái Vân hỏi nhưng hiển nhiên cũng không mong chờ đáp án gì, bởi vì cô biết bà ấy không biết bất cứ thứ gì về mình.

Bà Hằng trầm lặng mất mấy giây, trong lòng cũng trỗi dậy chút áy náy nhưng nhớ lại cảnh bị truy đuổi mấy hôm nay bà lại bỏ qua điều này.

“Vân, mẹ biết con khó khăn mẹ chỉ xin con mỗi lần này nữa thôi, lúc trước không nói bây giờ con đã có đủ khả năng, con giúp mẹ đi mà.”

Dương Ái Vân nghe những lời này nhắm chặt hai mắt, thật không muốn ở đây lâu nữa, cô cứ thế bước đi, nhưng bà Hằng vẫn còn níu kéo.

“Vân, ngay cả con cũng bỏ mặc mẹ mẹ chỉ có chết thôi, lẽ nào con muốn nhìn mẹ chết con mới vui sao?”

Không ngờ bà ấy còn mang cái chết ra dọa mình, Dương Ái Vân cười cay đắng, vậy mà cô còn suy nghĩ sẽ làm thế nào giúp bà ấy. Rốt cuộc thì trong lòng bà ấy cũng chỉ có bản thân mà thôi.



Cô hít sâu một hơi lãnh đạm nói một câu: “Được, mẹ muốn thế nào thì tùy mẹ.”

Bà Hằng dường như không nghĩ con gái sẽ nói như vậy, bà ta đã đi đến đường cùng mà cô cũng không động lòng chút nào sao?

“Dương Ái Vân, cô thật nhẫn tâm, lại có thể nhìn mẹ mình chết sao?” Bà Nhung không nhịn được lên tiếng.

Dương Ái Vân cười lạnh: “Cũng như mẹ thôi, sống chết của Cảnh Đình mẹ có để trong lòng hay không.”

“Dương Ái Vân, tôi nói một câu cô lại cãi một câu sao?”

“Mẹ quen rồi không phải sao?” Cô không để ý được nhiều, mệt mỏi rời đi.

Thế nhưng lúc này bà Hằng đột nhiên hét lên: “Ái Vân, nếu con thực sự không giúp mẹ, mẹ sẽ đâm đầu vào tường chết ngay tại chỗ. Đằng nào cũng thế mẹ chết trước mặt cho con vừa lòng.”

Bước chân của cô khựng lại cuối cùng cũng quay đầu nhìn mẹ mình: “Ngay cả mạng sống của mình mẹ cũng mang ra để ép con được sao?”

“Mẹ hết cách rồi, bước ra khỏi đây mẹ chắc chắn sẽ bị bọn kia tìm được, chúng sẽ không tha cho mẹ, chi bằng mẹ chết trước cho xong.” Dứt lời bà Hằng cũng nhắm đến cây cột lớn trước mặt chạy đến.

Dương Ái Vân nhìn bà vụt qua mắt mình hai mắt mở to, hét lên: “Đừng làm vậy.”

Cô nhanh chóng chạy tới kéo bà ấy trở lại nhưng vì lực quá mạnh mà cả hai ngả ngửa ra sau, đầu của Dương Ái Vân va đập vào chân người đàn ông đang đi tới, bà Hằng lại va phải chân ghế sô pha.

Dương Ái Vân có chút đau đang muốn ngồi dậy thì một bàn tay đã nhanh hơn nâng cô lên.

Cảm nhận được mình được nâng đỡ Dương Ái Vân ngước mắt lên nhìn, không khỏi có chút bất ngờ: “Cảnh, Cảnh Đình, sao anh xuống đây?”

“Ngu ngốc! Dương Ái Vân, chuyện gì có thể dùng tiền giải quyết thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói lại từ từ đỡ cô lên, anh ở bên trên nhưng không phải không biết động tĩnh dưới này.

Dương Ái Vân có chỗ dựa thì dựa vào không do dự lại khàn giọng nói: “Tôi cũng biết vậy thế nhưng cảm thấy không đáng.”



“Đáng hay không đáng cái gì, cô vì chút tiền lại để bản thân mình chịu tổn thương sao?” Sầm Cảnh Đình lạnh lùng mấy phần.

Dương Ái Vân cũng trầm mặt: “Tôi không nghĩ bà ấy lại có thể làm thế.”

“Được rồi, đừng có nhiều lời nữa, Phong Đại, đưa người đi, bà ta muốn bao nhiêu đưa bấy nhiêu.” Sầm Cảnh Đình muốn đưa cô đi thì bà Nhung lên tiếng.

“Cảnh Đình, ý con là gì hả? Lẽ nào con muốn giúp người phụ nữ này sao?”

“Chuyện này không liên quan đến mẹ.”

Bà Nhung nghe vậy không thể chấp nhận: “Sao lại không liên quan, con đang lấy tiền của nhà ta cho người ngoài đó biết không?”

“Tiền là của con không liên quan gì đến nhà họ Sầm, con muốn dùng thế nào mẹ cũng không can thiệp được.” Giọng điệu của anh dứt khoát mà châm chọc.

“Con… Cảnh Đình, con đúng là bị Dương Ái Vân mê hoặc quên cả người mẹ này rồi sao? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi còn lại còn cãi mẹ.” Bà Nhung đúng là bị anh làm cho tức chết, khuôn mặt vốn đắc ý giờ lại trở nên giận dữ.

Sầm Cảnh Đình không muốn nói với mẹ mình thêm một câu nào nữa cứ thế dẫn Dương Ái Vân rời đi, cả hai đều có nỗi niềm riêng nhưng tất cả đều đến từ mẹ của mình.

Bà Hằng ồn ào một hồi cuối cùng được như ý nguyện, khi vệ sĩ đưa đi bà ta cũng không dãy dụa nữa, ngược lại thăm dò một chút.

“Này chàng trai trẻ, tôi hỏi một chút, Sầm đại thiếu gia rất thích con gái tôi sao? Quan hệ của bọn chúng thế nào?”

“Thiếu gia trước nay không thích thiếu phu nhân.” Phong Đại không lạnh không nhạt nói.

“Không thích?” Bà Hằng có chút nghi hoặc: “Tôi thấy cậu ta rất quan tâm Ái Vân nhà tôi sao lại không thích được chứ?”

Phong Đại chẳng thèm để ý đến bà ta, trong lòng cảm thán thiếu phu nhân có một người mẹ như bà ta quả là bất hạnh.



Bà Hằng lại cứ lải nhải không ngừng: “Ban nãy thiếu gia nhà cậu nói tôi muốn bao nhiêu cũng được đúng không? Cậu thấy đấy tôi trả nợ xong rồi cũng không còn đồng nào, nếu không cho tôi thêm 5 tỷ được không? Tôi ra nước ngoài sinh sống sẽ không làm phiền Ái Vân nữa.”

Phong Đại đúng là không nghe nổi, hắn không nhịn được hỏi: “Bà không quan tâm đến thiếu phu nhân sao?”

“Con bé gả cho nhà họ Sầm có cuộc sống xa hoa phú quý rồi tôi còn lo lắng gì.” Bà Hằng sảng khoái đáp lời, giọng điệu lại có chút vui mừng.

Phong Đại cười lạnh: “Thiếu phu nhân sống trong đây không dễ dàng gì đâu, quan hệ với phu nhân không tốt, tính tình thiếu gia lại lúc nóng lúc lạnh, nếu cô ấy không mạnh mẽ sợ là rất thê thảm.”

Nghe những điều này bà ta cũng không có phản ứng gì nhiều lại bảo: “Khổ trước sướng sau, con bé bây giờ không phải rất tốt sao?”

Phong Đại cũng chẳng còn lời nào để nói với bà ta nữa, bởi vì hắn biết có nói cũng vô dụng, người đã không quan tâm rồi thì kể lể cũng đến thế.

Trên lầu ba, sau khi trở về phòng cả Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình đều không ai nói gì, tâm trạng của cô không tốt nên chẳng thể nói nhiều như ngày thường, anh không nghe cô nói lại cảm thấy có chút trống trải, không nhịn được lên tiếng: “Ban nãy cô té có sao không?”

Được người hỏi thăm Dương Ái Vân có chút bất ngờ lại trả lời: “Chỉ bị té một cái không làm sao cả nhưng cũng may anh đến kịp nên tôi không bị đụng đầu.”

Sầm Cảnh Đình cũng yên lòng một chút, Dương Ái Vân trầm lặng hồi lâu không nhịn được nhào tới ôm lấy anh, ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ anh chần chừ một chút cuối cùng để yên.

Dương Ái Vân chỉ đơn thuần muốn ôm anh một cái, cô phát hiện chỉ cần làm vậy mình mới nhẹ lòng hơn một chút.
Nhấn Mở Bình Luận