Dương Ái Linh bị gọi đến không vui chút nào, ngược lại mày cau mặt có, thấy Dương Ái Vân không động tĩnh cô ta sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc chị gọi tôi đến là muốn nói gì?”
“Em gái có thấy căn phòng này lộng lẫy và xinh đẹp hay không? Đáng lẽ ra đây là phòng tân hôn của em mới phải.” Dương Ái Vân nhìn cô gái có khuôn mặt trắng hồng, xinh đẹp, mặc chiếc váy màu hồng nhạt, bắt đầu dẫn dắt câu chuyện.
Từ khi bước vào đây Dương Ái Linh cũng chưa liếc mắt nhìn căn phòng lấy một lần, ngược lại tỏ ra vô cùng ghét bỏ: “Hừm, Ái Vân, chị có ý gì? Chị đã gả cho Sầm Cảnh Đình rồi thì đừng hòng đổi ý, số phận của mẹ chị vẫn còn trong tay mẹ tôi đấy.”
“Tôi biết chứ, nhưng mà em gái này, em dễ dàng từ bỏ người mình yêu như vậy sao?” Dương Ái Vân đứng trước mặt cô ta, trên người vẫn mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi.
Dương Ái Linh nghe vậy tỏ ra không vui, còn gắt gỏng: “Ai là người yêu của tôi?”
“Là Sầm Cảnh Đình đó.” Dương Ái Vân liếc mắt cô ta một cái, giọng điệu có hơi châm chọc.
“Hừ, anh ta bây giờ chỉ là một tên mù, xách dép cho tôi còn không xứng, làm sao có thể làm người yêu tôi, chị đừng có nhắc anh ta với tôi.” Dương Ái Linh không muốn bị người khác gán ghép mình với một tên mù, nhất là Dương Ái Vân. Cho nên nghe được lời này cô ta lập tức phản ứng kịch liệt.
Lại không biết người đàn ông bên trong nghe được lời của cô ta đã kinh ngạc đến mức nào, sắc mặt anh dại ra, thân thể run nhẹ như không thể tin vào tai mình. Anh đã nghe được lời gì vậy? Người anh yêu lại nói anh không xứng xách dép cho cô sao?
Lý do là gì? Chỉ v anh mù thôi sao? Nhưng rõ ràng thời gian qua ở bên nhau Ái Linh vẫn luôn cư xử với anh rất tốt cơ mà, còn hứa hẹn, nói với anh rất nhiều điều khiến anh mơ tưởng về một tương lai tốt đẹp. Tại sao bây giờ mọi chuyện lại trở nên thế này? Tại sao?
Sầm Cảnh Đình rất muốn chạy ra chất vấn Dương Ái Linh nhưng lúc này đây cả người anh cứng đờ, không thể nhúc nhích được.
Ông Sâm nghe được lời của Dương Ái Linh sắc mắt cũng trầm xuống vài phần, không khỏi liếc nhìn cháu trai của mình. Thấy vẻ mặt anh bị sốc đến ngu người ông chỉ có thể thở dài trong lòng nhưng đôi mắt lại trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Cháu trai yêu quý của ông lại bị người ta nói thành như thế, ông có thể để yên sao?
Bên ngoài hai cô gái vẫn còn mặt đối mặt với nhau, Dương Ái Linh không thể nhịn được trước sự im lặng của Dương Ái Vân nên thúc giục: “Chị đừng có dài dòng văn tự, muốn gì thì nói đi, tôi còn có hẹn.”
Thấy sự vội vàng của em gái Dương Ái Vân tặc lưỡi: “Chậc, tốt thôi, tôi hỏi cô một câu cuối, cô không hối hận chứ?”
Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng Dương Ái Vân vẫn muốn hỏi, như thể đang xác nhận điều gì đó, ánh mắt hơi liếc nhìn vách ngăn bên trong.
Dương Ái Linh càng nghe càng mất kiên nhẫn: “Đời này tôi sẽ không gả cho một thằng mù, chị đừng có hỏi đi hỏi lại nữa, phiền phức.”
Cô ta nói như hét vào mặt cô, Dương Ái Vân lại cười lạnh lấy ra một tờ giấy dduaw tới trước mặt cô ta và nói: “Vậy sao, hy vọng sau này em gái sẽ không hối hận. Đọc những gì đã ghi trên giấy là được, giọng điệu chân thành một chút.”
Dương Ái Linh giật lấy tờ giấy, nhìn mấy dòng chữ đầu đã tỏ ra khó chịu: “Sao tôi phải nói những lời yêu thương tên mù đó chứ?”
“Đừng mở miệng đóng miệng là tên mù này tên mù nọ, anh ấy rất yêu cô đấy.” Dương Ái Vân có chút thương cảm cho Sầm Cảnh Đình, một lòng hướng về người ta lại bị hắt hủi như vậy, không biết nghe thấy những lời này anh sẽ thế nào.
“Yêu thì sao? Cũng chỉ là một tên mù, còn bắt tôi nói lời sến súa này, tôi không nói.” Bàn tay của Dương Ái Linh siết chặt tờ giấy.
Dương Ái Vân nhìn biểu hiện này của cô ta khoanh tay nhếch môi: “Không nói, vậy cô gả cho anh ta nhé?”
“Không đời nào, Dương Ái Vân, chị muốn giở trò gì?”
“Chẳng giở trò gì, Sầm Cảnh Đình mù chứ không điếc, tôi cần giọng của cô để anh ta nghe, thế thôi. Em gái à, tôi đã gả thay cô rồi thì nên hợp tác một chút đi chứ hả?” Cô không nhịn được nhắc nhở một câu, đến phút này rồi còn làm vẻ như vậy, thật không hiểu nổi.
Dương Ái Linh nghe được câu nói này cũng thu mình một chút, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn đi ra chỗ khác đọc những chữ viết trên tờ giấy.
Năm phút sau cô ta làm xong mọi chuyện lại giao máy ghi âm lại cho cô rồi cáu kính rời đi, dường như không muốn ở lại thêm một giây nào.
Cánh cửa phòng vừa đóng, Dương Ái Vân lại tiến vào căn phòng bên trong, ông Sầm sắc mặt đen hơn đáy nồi còn Sầm Cảnh Đình càng tệ hơn, cả người thất thần như bị xuất hồn.
Cô nhìn anh một bộ dạng thất thểu nói: “Anh nghe rõ rồi chứ?”
Nghe câu hỏi của cô thần thức của Sầm Cảnh Đình trở lại, nghe rõ, anh đương nhiên nghe rõ từng câu từng chữ nhưng bảo anh làm sao chấp nhận chuyện này.
Bầu trời bên ngoài bỗng nhiên nổi sấm như đang đánh thẳng vào trái tim đang rỉ máu của anh, Sầm Cảnh Đình anh sống hai mươi mấy năm chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay, bỗng một ngày lại bị người phụ nữ dối gạt tình cảm, nói anh phải làm thế nào bây giờ.
“Đùng.”
“Aaaa.”
Cùng với tiếng sấm Sầm Cảnh Đình đột nhiên ngửa mặt lên hét lớn một tiếng, như muốn trút ra nỗi oán hận trong lòng mình.
Không biết là tiếng sấm bên ngoài hay tiếng hét làm căn phòng rung động một chút, hai con người đứng cách Sầm Cảnh Đình mấy bước đồng thời nhíu mày, lại không ai nói tiếng nào.
Dương Ái Vân nhìn biểu tình của anh chỉ thở dài trong lòng, rốt cuộc thì anh cũng là một người đáng thương, chỉ vì bản thân bị mù lại khiến người rời bỏ. Tính cách của Dương Ái Linh cô biết, người kiêu ngạo như cô ta làm sao chấp nhận một người chồng khiếm khuyết.
Cô lại đưa mắt về phía ông Sầm: “Cháu đã cho hai người một câu trả lời thích đáng, xử lý thế nào là tùy ở ông.”
Ông Sầm không nói gì với cô, chỉ lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
………………………
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!