Edit: Lựu ĐạnRất nhanh đã đến nơi ở, cùng đến với Mộ Dạ Lê là Mộ Đại và Mộ Tam, hai người nóng lòng nhanh đitheo.
thật ra, từ khi Diệp Chanh đến đây, Mộ Dạ Lê đã sớm biết, hai đứa ngốc Mộ Thất với Mộ Bát vì quá nóng ruột cho nên không biết được Diệp Chanh bám theo sau.
Mộ Dạ Lê cũng QM tranh chấp, tổn hại khá lớn, nhưng cũng may mắn, đã di dời căn cứ đi trước, chỉ là anh lại bị thương nặng, sau khi xong chuyện anh chuẩn bị về dưỡng thương thì không ngờ tới, Diệp Chanh dưới sự giám sát gắt gao của anh lại đột ngột nhập cảnh, anh tìm tận đến đây vậy mà lại khôngngờ cô lớn gan lớn mật chạy đến căn cứ.
Nơi này có bao nhiêu là nguy hiểm, chẳng lẽ cô không biết?
cô thật đúng là to gan.
anh đương nhiên là không biết, căn bản là cô không sợ nơi này nguy hiểm bao nhiêu, bởi vì….
cô biết mình sẽ không bị mấy rơm rạ này chắn đường.
cô là cố ý đi tìm anh, ngăn không cho anh chạm trán QM vì sợ mình bị bại lộ thân phận.
QM đến cô còn không sợ, nếu không phải đời trước cô bị Thời Tuyên lừa gạt… cô làm sao có thể chết kia chứ.
Danh xưng đệ nhất Tố Diện S, cũng không phải là thổi phồng cho có.
Mộ Dạ lên lại sẽ không biết, anh chỉ biết là Diệp Chanh đến, liền không màng tất cả liền chạy xông vào, quả nhiên khi đến nói, liền thấy được một họng súng âm thầm nhắm vào cô.
Nguy hiểm như vậy…
anh không có cách nào tưởng tượng, nếu họng súng kia bắn trúng vào cô mà nói thì kết quả sẽ ra sao?
Mộ Đại nhìn Diệp Chanh sau khi đi vào trong cùng bác sĩ, mới quay lại mắng hai cậu ngốc kia “Mộ Thất, cậu rốt cuộc đã làm gì hả, vậy mà lại không biết liên lạc với tống bộ, liền chạy thẳng đến kho sản xuất vũ khí như vậy, cậu có biết thiếu chút nữa là hại chết tiên sinh không hả?”
Mộ Thất trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Trong lòng đã sớm hối hận không dứt.
Mộ Đại lại nhìn vào bên trong, oán giận nói “cô gái này cũng thật là, nếu không vì cô ta thì tiên sinh đâu có mang theo vết thương nặng như vậy mà chạy đến đó, bình hoa đúng là bình hoa, không có chút đầu óc nào cả.”
Mộ Thất vội ngẩng đầu, đỏ mắt nói “Lão đại, tôi không cho anh nói phu nhân như vậy.”
Nhìn dáng vẻ này của Mộ Thất, Mộ Đại hừ một cái “ Cậu không phải cũng bị gương mặt cô ta mê hoặc rồi chứ?”
“anh không được nói hưu nói vượn như thế.” Mộ Thất đứng bật dậy, thật sự nổi giận rồi.
Biết Mộ Đại ngay từ lúc đầu đã không ưa Diệp Chanh, nhưng mà bây giờ bọn họ nhất quyết không cho anh nói những lời như về Diệp Chanh như vậy trước mặt họ.
Đối với Diệp Chanh, trong lòng họ đều chỉ là kình nể, cô gái này trừ gương mặt xinh đẹp như tiên nữ khó ai bì kịp, còn năng lực cũng không ai bằng.
Quả thật chính là hoàn mỹ.
Thời điểm giết người, lúc đánh nhau, thậm chí khi ra lệnh, những cái này làm người khác không tự chủ được mà thuần phục, năng lực này tuyệt đối không phải người thường có thể có
“Vừa rồi nếu không có phu nhân, chúng tôi sớm đã mất mạng, có khi các anh đến cũng chỉ là nhặt được xác mà thôi! Tôi không cho anh nói phu nhân như vậy, muốn hận, muốn phát, Mộ Thất tôi là người đầu tiên xin nhận.”
Mộ Đại kinh ngạc nhìn Mộ Thất.
Trước đây, khi nói đến chuyện của Mộ Dạ Lê, cậu ta cũng sẽ kích động như vậy, hôm nay sao lại vì côgái kia lại….
Rốt cuộc cô ta đã cho anh ta uống bùa mê thuốc lú gì?
Mà càng kinh ngạc hơn chính là vẻ mặt đồng tình của Mộ Bát bên cạnh, nói “Thân thủ của phu nhân, thật tuyệ, đừng nói là phụ nữ thân là đàn ông như tôi đây cũng chưa từng gặp qua người lợi hại đến như vậy, Mộ Đại, sự thật đúng là lần này tất cả đều nhờ phu nhân.”
Sao có thể…
Diệp Chanh này, trong lời đồn là một con bé thô lỗ đến từ nông thôn, vậy mà được hai người đứng đầu thiết kỵ quân người nghe tên đều sợ hãi khen tuyệt…
Mộ Đại lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa.
Bên trong…
Mộ Dạ Lê mơ mơ màng màng nhìn Diệp Chanh.
Mất máu quá nhiều cho nên mắt anh lúc này đều là mơ hồ.
Nhưng mà anh có thể nhìn thấy được rõ ràng, vẻ mặt đầy lo lắng của cô bé đang nhìn mình.
Trong lúc nhất thời, trong lòng liền rất nhiều lần rất xin lỗi, dường như không muốn cô lo lắng như vậy.
thật là, rõ ràng cô chọc mình giận đến như vậy, đáng chết, giờ mình còn sợ cô lo lắng.
“anh không sao, em đừng lo lắng, nhìn thì có chút dọa người nhung thật ra không bị thương bao nhiêu.
Còn không bị thương bao nhiêu hả?
Diệp Chanh xé toạc băng gạc, chỉ thấy bên trong máu thịt lẫn lộn, nhìn qua rất đáng sợ.
“anh…Sao anh bị thương đến như vậy?”
Phía sau, Mộ Đại vừa đi vào.
“Ngày hôm qua, trong lúc chúng tôi gấp rút di dời kho vũ khí, chuẩn bị rời đi thì tiên sinh suýt bị nổ chết, may còn tránh kịp, phu nhân, đây không phải lần đầu gặp nguy hiểm như vậy, may mắn là tiên sinh, nếu là chúng tôi chỉ sợ trốn không thoát.”