Edit: Lựu ĐạnDiệp Chanh chạy nhanh trở về đoàn phim.
Đất diễn bên đoàn phim kia không nhiều lắm, cho nên cô có nghỉ phép hay không cũng không ai để ý.
Chỉ là vừa đi đến, cô lại bị người bao vây.
“Diệp Chanh không được a, cô sắp đóng phim bon tấn rồi nha”
“Diệp Chanh cũng mang chúng tôi theo, đề cử chúng tôi với đạo diễn Lưu An đi.”
“Xem ra người đẹp ảnh mùa này, cô là người nổi tiếng nhất rồi, chúng ta cùng ra mắt một lúc nhưng mà cô bây giờ đã có vai trong bộ phim lớn như vậy, còn chúng tôi chỉ là diễn viên quần chúng, thật hâm mộ cô quá đi.”
Lúc này, An Khả Nhi vừa đi ngang qua, nhìn thấy cảnh Diệp Chanh vueaf vào cửa được người vây quanh, lập tức liền xem thường.
“Hừ, có vài người thích khoe khoang đến hỏng rồi, còn chưa bắt đầu quay phim đã tự coi mình là ngôi sao hạng nhất.”
Thấy An Khả Nhi đi qua, mọi người đứng cạnh Diệp Chanh cũng không khách khí mà mắng lại.
“thật là buồn cười, có vài người còn là quán quân đó, bây giờ còn không phải là đi làm nền cho người ta sao.”
“Đúng đó, đúng đó, xem ra quán quân là mua phiếu nội bộ là đúng rồi, tổ chương trình cũng không có mắt nhìn, đều nhìn không ra người nào sẽ bạo hồng đi.”
“Lần này đêm tiệc từ thiện lớn như vậy, Diệp Chanh vậy mà đi cùng đạo diễn Lưu, sao nào, An Khả Nhi cô có đi sao? Sao lại không thấy cô vậy? Trước đó không phải nói cô cũng đi sao?”
“Ha ha có phải muốn đi thảm đỏ hay không, nhưng mà lại chưa đi vào a.”
“Các cô…” An Khả Nhi bị chọc tức đến độ gân xanh đầy mặt, tức giận bừng đỏ bừng, là cho cái mũi vốn đã cao lại càng thêm méo mó.
Chỉ là nhìn nhiều người vây quanh Diệp Chanh như vậy, hừ một tiếng, lẩm bẩm cái gì đó rồi đi ra ngoài.
Vài người nhìn cô ta đi rồi, quay đầu nói với Diệp Chanh,”cô không thấy mấy ngày nay An Khả Nhi giận thành bộ dạng gì a.”
“Đúng đó, hao tốn tâm tư, còn không phải không bằng cô sao.”
“Còn mỗi ngày ôm đùi Diệp Tử, thật không biết tự lượng sức mình.”
Diệp Chanh cười lạnh một cái, đối với người như An Khả Nhi, thật sự là không thích nổi.
Lúc này Cung Dã thấy Diệp Chanh đến, vội chạy đến.
“Bé…. Diệp Chanh, cuối cùng cô cũng trở lại a.” Thiếu chút nữa đã gọi tiểu sư muội rồi, thấy mọi người ở đây, Cung Dã liền sửa lại.
Vài người đều nhìn, Cung Dã vậy mà lại đến, nhanh lui sang một bên, nhường đường cho Cung Dã.
Thấy anh, tất cả đều lễ phép chào hỏi, vô cùng sợ hãi.
Vẻ mặt Diệp Chanh lại rất bình tĩnh, nhìn Cung Dã có chút mỉm cười.
Mọi người hâm mộ nhìn Cung Dã đi đến, cảm thấy nhân duyên của Diệp Chanh tốt đến như vậy, quen biết toàn là nhân vật lớn, ngay cả Cung Dã cũng tốt với cô.
Hâm mộ không hết a, ai bảo người ta lớn lên lại xinh đẹp được nhiều người chú ý như vậy chứ.
Cung Dã thấy mọi người đều đã đi rồi, mới vội lôi kéo Diệp Chanh hỏi “Hôm đó em sao thế làm anh giật cả mình.”
“Bây giờ không phải đã không sao rồi à, sợ cái gì mà sợ.” Diệp Chanh nói không sao.
“Nhưng mà em tùy tiện đi đến địa bàng của QM như vậy, em khôn sợ QM phát hiện ra em còn sống sao?”
“Sao có thể chứ, chính mắt anh ta nhìn thấy em rơi xuống đó.” Diệp Chanh không thèm để ý nói.
“Đương nhiên là có thể, QM không phải là người khác, nếu anh ta nhằm vào sức mạnh kia, liền phát hiện dấu vết để lại, liền sẽ nhận ra, em tốt nhất là nên cẩn thận một chút, QM là kẻ vô nhân tính, trái tim đặt lên người em thì em liền khó chạy thoát.”
Diệp Chanh nhún vai tỏ vẻ không sao “Được rồi, diện mạo và thân thế em so với quá khứ đều khônggiống, em cảm thây anh đã quá cẩn thận rồi.”
“Ai bảo tiểu sư muội em nhân khi cao làm gì, sức hấp dẫn lại lớn, trước kia khuôn mặt tròn trịa khôngxinh đẹp như thế này còn không phải đem QM mê muội điên loạn sao, thấy em vài lần liền bắt đầu theo đuổi vây quanh em sao?”