Diệp Chanh gần như là quên cả thở, chỉ để mặc ăn mút lấy, trong não dường như cũng đều thiếu dưỡng khí.
Mãi cho đến khi cả cơ thể mền nhũn đi, Mộ Dạ Lê mới chịu buông cô ra.
Diệp Chanh mặt đỏ thắm nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn gương mặt đang đến gần của anh, ánh mắt kia thật sâu, là người không có cách nào không quyến luyến.
thật là, ngay chỗ này….
Đây chính là phòng vệ sinh nữ đó.
Lỡ có người nào đi vào thì sao?
Diệp Chanh lật đật đẩy anh rồi chạy ra ngoài.
Mộ Dạ Lê thấy vậy, bước chân liền đuổi kịp cô.
đi ra bên ngoài, một cái tay đưa ra túm lấy tay cô.
“Nơi này chỗ nào cũng có người, không tốt…”
“Chỗ nào cũng có người thì làm sao?” Mộ Dạ Lê mang vẻ mặt thản nhiên hỏi ngược lại.
Diệp Chanh không còn lời gì để nói.
Đúng vậy, anh đường đường là Mộ Dạ Lê thì có cái gì mà chứ.
Diệp Chanh vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đi đến.
“Có người…”
Mộ Dạ Lê tay chân nhanh lẹ, vén màn phía sau, kéo người vào trong.
Quân Lương Dạ vốn dĩ muốn đi tìm Diệp Chanh, đi vào một hồi cũng không tìm được.
Vừa đến, liền nhìn thấy Mộ Dạ Lê đứng ở chỗ này.
anh giật mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Mộ Dạ Lê.
Tuy anh là ngôi sao nổi tiếng, là ngôi sao hạng nhất, nhưng mà, ở trước mặt Mộ Dạ Lê anh cũng chỉ là người bình thường không dám ngẩng đầu.
Thậm chí, anh còn dám chắc là Mộ Dạ Lê sẽ không biết ai là Quân Lương Dạ đâu.
Cái danh ngôi sao, ở trước mặt người khác ắt là dùng tốt, nhưng trước mặt Mộ Dạ Lê thì đó cũng chỉ là một con hát.
Nếu nói chuyện đối mặt với ống kính thì Mộ Dạ Lê chính là tiền bôi, không nói cái khác, từ lúc anh ta sinh ra, đã đều là chủ đề bàn tán của nhiều người, ngay cả chuyện ra ngoài ăn cơm vặt vảnh cũng đều trở thành chủ đề nóng đứng đầu top.
Nếu là nói nhìn tin tức của anh mà lớn lên cũng không quá.
Quân Lương Dạ cúi đầu, vội nói “Mộ tiên sinh….”
Mộ Dạ Lê nhàn nhạt nhìn Quân Lương Dạ.
không nói lời nào, ánh mắt lại như nhìn thấy mặt của Quân Lương Dạ.
Quân Lương Dạ tức khắc cảm thấy sóng ngầm trong lòng nổi dậy, anh không nói lời nào thì anh ta sẽcảm thấy rất áp lực.
“Việc gì?”
Mộ Dạ Lê hờ hững hỏi.
Quân Lương Dạ vội lắc đầu “không có, không có…”
Nhưng mà lúc này…
Phía sau bức mà, liền khẽ động.
Quân Lương Dạ tò mò nhìn qua.
Lại thấy ánh mắt Mộ Dạ Lê thêm lạnh lẽo, giống như băng tuyết ngàn năm, nháy mắt tựa như gió lốc quất vào mặt, rét buốt lạ thường.
Bời vì thái độ này của anh, mà những thiết kỵ quân phía sau liền bắt đầu động thủ.
Quân Lương Dạ cả người run lên.
Tuy rằng cảm thấy phía sau có điểm khác thường, trong lòng nghi ngờ không thôi, lại chỉ có thể lén nhìn thoáng qua bức màn, rồi nhanh quay đầu rời đi.
Mộ Dạ Lê thả lỏng mày kiếm, lúc này mới kéo màn ra.
Nhưng mà bên trong đã không còn thấy bóng dáng Diệp Chanh nơi nào.
Ngược lại chỉ thấy cánh cửa sổ đung đưa, người đã biến mất không thấy đâu.
Mộ Dạ Lê liền mắng một tiếng, đi đến phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thấy Diệp Chanh đang ở phía dưới, chạy trốn như bay.
Đây là lầu bốn….
Con bé này không muốn sống nữa có phải hay không?
……..
Lưu Kỳ Uy đã rất là lo lắng.
Thấy Mộ Dạ Lê cuối cùng cũng đã quay lại, mới vội vàng đi qua.
Những người phía sau, lúc này đang bàn tán xôn xao.
Nhất thời cảm thấy, khẳng định là Diệp Chanh muốn chết thảm.
“Vừa nãy còn cảm thấy mạng cô ấy thật tốt, bây giờ lại…”
“Còn không phải tự cô ấy sao, cho dù khẩn trương cũng không cần chạy đi chứ, cái này… Mộ thiếu nổi giận, không biết sẽ xử lý cô ấy thế nào đây nữa.”