Edit: Lựu Đạn.Đánh xong, theo thói quen cũ cô tùy tiện xé áo đối thủ lau lau vết máu trong tay.
Đánh mấy người này thật không thú vị.
Điểm chỉ là không thể tùy tiện đánh chết được.
cô ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Đại đang ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt kia rất giống như đang nhìn yêuquái.
“Lần sau đừng tùy tiện theo đuôi tôi, nếu không sẽ không đơn giản như ngày hôm nay đâu.”
Diệp Chanh huýt sáo, sau đó vô cùng phóng khoáng đi ra ngoài.
Mộ Đại sửng sốt, cúi đầu nhìn đống người lăn lộn quằn quại dưới đất.
Bọn họ căn bản cũng không biết mình đắc tội với ai, như thế nào đang yên đang lành lại bị người hung hăng đánh cho một trận.
Cái chính đó là, người đánh họ, rốt cuộc có là người không…?
Sao lại có người nhanh như chớp đến vậy, nháy mắt đem cả đám người bọn họ quật ngã, một chút dừng lại cũng không có!
Mộ Đại sau khi rời khỏi, đã không còn thấy hình bóng yêu kiều kia đâu nữa.
anh nghĩ ngợi cả buổi cũng không hiểu được, Diệp Chanh…Sao lại có thể lợi hại đến như vậy.
Đó không phải bản lĩnh người thường nên có.
không, Diệp Chanh này, sau lưng nhất định là có bí mật….
Hôm nay mình bị người ta chơi thật thảm, mình muốn báo thù ô ô ô …
….
Hai người trước sau rời đi.
Lại không nghĩ đến phía sau.
Có người nhìn đống người ngã đầy đất, hừ lạnh một tiếng.
Người này…. Quả nhiên không giống.
Thân thủ, thái độ….
Cả gương mặt quyến rũ kia nữa.
….
Mộ Đại quả nhiên cũng không bám đuôi cô nữa.
Chỉ là bên ngoài bắt đầu đồn đãi, nói nhiều tổ chức tà môn của thành phố B, trong một đêm đem đám người trong khu đấu vật kia, hung hăng dọn dẹp, cơ hồ đều bị giết sạch.
Mà có cho người đi điều tra ai đã làm thì cũng không ai dám lên tiếng.
Ngày đó, Mộ Đại xiêu vẹo trở về.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Mộ Đại, Mộ Dạ Lê nhíu mày.
Mộ Đại với bộ mặt đưa đám tức giận nói “Tiên sinh, ngài coi thử, tôi đi theo phu nhân, không cẩn thận liền bị phu nhân phát hiện, sau đó phu nhân vậy mà….”
Mộ Dạ Lê nhìn chăm chăm Mộ Đại.
Mộ Đại nghĩ rằng Mộ Dạ Lê sẽ rất tức giận, lại không ngờ, trên mặt anh chỉ nhàn nhạt cười cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, làm cho người ta như cảm thấy được gió xuân.
Sau đó, Mộ Dạ Lê chỉ cười rồi đưa mắt nhìn anh, liền đi vào bên trong.
Mộ Đại tức giận gào to trong lòng.
Tiên sinh nhà họ sao lại có thể nuông chiều Diệp Chanh như vậy chứ.
Trước kia thì hay rồi, Thiết kỵ có bao giờ chịu đựng bất luận kẻ nào khi dễ.
Chỉ cần có người vũ nhục Thiết kỵ quân đều lập tức bị biến mất.
Bây giờ…
Diệp Chanh lại kinh thường sĩ nhục anh, Mộ Dạ Lê vậy mà một câu cũng không nói, lại còn cười vui vẻ như vậy…
Diệp Chanh thật đúng là yêu tinh….
……
Diệp Chanh trở về phòng, Lâm Vũ Oánh lập tức tức giận đuổi theo.
“Trứng thối, nhìn trên mạng nói bậy này, có phải sau lưng có người tùy tiện như vậy, vậy mà tổ chức thành nhóm nói cô bôi nhọ SH, uy hiếp nói là sau không bao giờ mua sản phẩm SH nữa, muốn SH đổi người đại diện…”
Lâm Vũ Oánh đưa di động đến, đem tin trên đó cho cô xem.
Diệp Chanh nhìn lướt qua.
thật ra không cần phải xem, cô đã nói qua, Diệp Chanh cũng đã hiểu.
Những người đó chính là đang nói, Diệp Chanh nhận được quảng cáo này, chắc chắn là dựa vào bối cảnh, Diệp Chanh thật quá kỳ cục, vậy mà dám tranh đoạt quảng cáo của người ta, vốn dĩ cái quảng cáo này là của Diệp Tử.
Những lời này vốn là giang hồ đồi đãi, không biết là ai truyền đi, nói Diệp Tử được SH nhìn trúng, có khả năng trở thành người phát ngôn quý này, bây giờ lại cho Diệp Chanh trên trời rơi xuống.
Nhưng mà lúc này, Diệp Tử đăng dòng trạng thái trên Weibo.
“Cuộc đời chính là như vậy 囧, đồ vốn của mình, thì bất kể là ai cũng không thể tranh đoạt.”