Edit: Lựu ĐạnCái gì?
Lâm Thư liền đi qua.
“Đạo diễn An…Chúng ta không phải đã xác định, là Diệp Tử sao….?”
An Khánh nhìn Lâm Thư hỏi “Chúng ta nói khi nào?”
“Chuyện đó là không thể, nói là lựa chọn tốt….”
“Đúng vậy, kết quả chọn lựa tốt nhất của chúng là cô Diệp Chanh.”
nói xong An Khánh cho cô ta ánh mắt vô cùng khinh thường.
Mặt Lâm Thư liền đỏ lên.
Người bên cạnh bị chuyện trước mắt dọa rồi.
“Có ý gì, người đại diện vẫn là Diệp Chanh?”
“Ha, vậy là trước đó họ đều là hiểu lầm sao, không thể nào, Diệp Tử là tự mình đa tình cho rằng quảng cáo thuộc về mình sao?”
“thật là, có cần phát tin ra như vậy không?”
“thật mất mặt, nghĩ là mình liền tùy tiện đưa tin như vậy.”
“Vừa nãy còn nói, lịch quay quá nhiều, không có thời gian, còn muốn người ta rút ngắn thời gian, quay trong hai ngày cho xong nữa chứ.”
“Người ta căn bản là không muốn quay cô ta sao, quá tự mãn rồi đi.”
Ánh mắt chế giễu của mọi người, làm Diệp Tử chịu không nổi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thư, liền chạy nhanh đi ra ngoài.
Mà An Khánh lười quan tâm đến cảm xúc của cô ta, chỉ là đi vào trong bàn chuyện chi tiết cùng Diệp Chanh về mẫu quảng cáo.
Người ngoài chưa kịp nói gì, thì poster quảng cáo của Diệp Chanh đã tung ra trước.
trên poster, Diệp Chanh một thân vàng rực đứng trên cánh hoa, dáng vẻ đó, đẹp đến làm người thở không thông, cao quý làm nghĩ nghĩ đến Thiên Thần hạ thế, nháy mắt làm bao nhiêu người yêu thích.
Trong ngoài giới giải trí lập tức biết được tin này, không khỏi càng thêm cười nhạo Diệp Tử.
Trước đó nói như đinh đóng cột rằng mình nhận được quảng cáo, vui mừng loan tin khắp nơi, gặp ai cũng nói mình sắp quay quảng cáo này nọ, sau đó còn cho mình là nữ vương giới giải trí.
Kết quả….
Quảng cáo vẫn là của Diệp Chanh.
Người ta là vẫn muốn Diệp Chanh a.
Quá mất mặt.
Tất cả mọi người cảm thấy, nếu mình là Diệp Tử, mất mặt như vậy sẽ rút khỏi làng giải trí a.
Diệp Chanh cùng đạo diễn, chính là nghe anh ta luyên thuyên không ngừng về ý tưởng quảng cáo.
Vừa nói, anh vừa nhìn Diệp Chanh.
Càng nhìn, anh càng thấy hợp.
“Ai nha, trước đây thật không dám nghĩ, sẽ có người có thể đủ tư chất để tôi quay được cái quảng cáo này, lại nói, lúc mới bắt đầu Mộ Dạ Lê một hai phải đem cô ném đến chỗ chúng tôi đi.”
anh kích động quá, vậy mà lại không cẩn thận nói ra một câu như vậy.
Diệp Chanh liền khựng lại.
“Lời vừa rồi anh có ý gì, An đạo?”
“A….Tôi nói….”
An Khánh thấy chuyện này xong rồi.
Chuyện này, bên trên không cho nói với Diệp Chanh, bây giờ mình lại….không phải là muốn chọc phải mồi lửa sao.
Có quan hệ với Mộ Dạ Lê có thể là chuyện nhỏ sao?
An Khánh một chút cũng ngậm chặt miệng.
Nhưng mà không cần anh nhiều lời, Diệp Chanh nghĩ nghĩ cũng đã hiểu.
Cho nên, quảng cáo này…thật ra là Mộ Dạ Lê cho mình?
Vì sao…?
Hà Nhã Huệ lúc này cũng còn bên cạnh, đôi mắt chớp động, biết không tốt.
Diệp Chanh nhìn cô “Hà tỷ, chuyện này chị sớm đã biết?”
Hà Nhã Huệ nhìn cô, chỉ có thể nói “Diệp CHanh, em cũng tự nghĩ lại, em có phải có thể đảm nhận được quảng cáo này hay không, em có năng lực hay không, cho là có Mộ tổng giật dây bắc cầu bên trong đinữa, nhưng SH có thể chọn em, An đạo lại có thể thích em, cũng đều là do năng lực của em có đúng hay không?”
Chỉ là Diệp Chanh rất ngạc nhiên, vì cớ gì mà Mộ Dạ Lê sẽ giúp mình.
Nghĩ nghĩ, Diệp Chanh lấy di động ra.
An Khánh đứng bên không khỏi nhìn qua, trong lòng ngạc nhiên nghĩ, không phải là cô tự nhắn tin qua cho Mộ Dạ Lê đi?
Nếu thật như vậy…
Quan hệ giữa họ quá tốt rồi.
Người có thể nhắn tin cho Mộ Dạ Lê, chậc chậc…
Diệp Chanh cũng thật sự là gửi tin nhắn đến cho anh.