Edit: Lựu ĐạnKhi còn ở trường nghệ thuật, nguyên chủ cùng những người này liền không hợp nhau.
Mà lịch học của trường cũng không nhiều, hiện tại bốn người bọn họ, đều tự mình nhận công việc bên ngoài, cho nên không thường ở công ty, sau khi Diệp Ninh đến thường liền không đến trường.
Bây giờ không nghĩ lại gặp ở chỗ này.
Bởi vì là nhà hàng mở cho nên vài người liền nhìn thấy được Diệp Chanh.
Rốt cuộc cô bây giờ đã bị nhìn thấy, vờ như người không quen cũng có chút khó.
Nhà hàng này không phải là ai cũng đến được, hôm nay là do trong nhóm có một người nhà tương đối là có tiền, mời mấy bạn học cùng nhau đến ăn cơm, lúc này đang đứng trước mặt cô.
“A, thật đúng là Diệp Chanh rồi.”
Có người nhận ra kêu lên, vài người theo sau đi thẳng đến.
“Diệp Chanh cô sao lại ở đây?”
“Ai, Diệp Chanh, có phải cô đi phẩu thuật thẩm mỹ, sao lại thay đổi nhiều đến như vậy?”
“Chắc chắn là phẩu thuật rồi.”
“Hơn nữa còn không phải là đã leo lên được người kim chủ, cho nên mới lợi hại như vậy.”
Những người này, năm đó đều biết Diệp Chanh, rốt cuộc nguyên chủ ở trường thật là nổi tiếng a~~
Cũng là cái ngoại hình quê mùa nằm giữa rừng người đẹp như mây kia, thật sự là rất thu hút sự chú ý đi.
một người quê mùa như vậy, một cái chớp mắt xoay người, bỗng nhiên trở thành tiên nữ trong mắt gười khác, liền làm cho mấy người bạn học này có chút không tin được.
Diệp Chanh kín đáo nhìn mấy người bọn họ, cũng không động đậy, chỉ dùng tay nghịch đồ trên bàn, trong lòng rất giận mình lại bị nguyên chủ đào hố, chỉ là không thèm nhìn mấy đứa nít ranh này vào mắt.
Lục Thần hừ một cái, khoanh tay trước ngực đánh giá Diệp Chanh, vốn ở trường học, là rất khinh thường cô, lại không nghĩ, con nhỏ này, vậy mà liền trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường bây giờ, tác phẩm một cái còn không có, cũng đều chiếm đầu bảng tin tức.
Nhưng mà bởi vì ấn tượng với quá khứ của Diệp Chanh, cho nên bọn họi đối với cô vô cùng khinh thường, chỉ cảm thấy bây giờ cô có được những thứ này, bởi vì sau lưng có kim chủ, cho nên vận khí liền tốt hơn
Nhưng Diệp Chanh trong cảm nhận của họ vẫn là Diệp Chanh trong quá khứ.
“Ai ui, Diệp Chanh sao lại không nói câu nào vậy, bây giờ nổi tiếng rồi nên không quen bạn học này nữa sao?”
“ Chính là trước đây cô còn mượn tiền tôi chưa trả”
“Còn mượn quần áo tôi, đến bâ giờ còn chưa thấy trả lại.”
“Đúng rồi, cô hôm nay chạy đến đây ăn cơm, chỗ này cũng đắt đỏ đi sao hả, là kim chủ đưa cô đến?”
“Đúng vậy, kim chủ của cô rốt cuộc là người nào, ngưởi đâu, sao ném một mình cô ở đâ, không thấy bóng dáng?”
Diệp Chanh vẫn im lặng ngồi tại chõ, nhẹ nhàng bưng ly trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm.
Dáng vẻ kia, dường như không đem bất kể người nào vào mắt, mấy người trước mặt thấy vậy, liền tức giận trong lòng.
Diệp Chanh còn dám kiêu ngạo trước mặt họ như vậy!