Edit: Lựu ĐạnMộ Đại cười lạnh trong lòng.
Thiết kỵ bọn họ cũng không phải làm mấy chuyện này.
Mộ Dạ Lê cũng không nhìn anh ta, chỉ nhìn Diệp Chanh nói “Nóng sao?”
anh đỡ cô ngồi xuống, quay đầu lại nói “không nghe phu nhân nói gì sao?”
“….”
Đáy lòng Mộ Đại gào thét không muốn.
Mình đường đường là đầu lĩnh thiết kỵ, sao lại có thể có chuyện đứng quạt mát cho phụ nữ chứ!
Nếu là ở cổ đại… Đó là chuyện của thái giám làm mà.
Nhưng mà, nhìn Mộ Dạ Lê không có ý suy nghĩ lại, tâm tình Mộ Đại lúc này chính là tuyệt vọng.
Lại nhìn Diệp Chanh.
Đôi môi nhỏ xinh đẹp cười gian, đôi mắt xinh đẹp tựa như đá quý lấp lánh ánh sáng nhìn Mộ Đại.
cô ta tuyệt đối là cố ý!
Trong lòng Mộ Đại rất chi là không tình nguyện.
Nhưng mà thiết kỵ quân là tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh.
Mộ Đại mang theo vẻ mặt đầy ai oán đi ra sau lưng Diệp Chanh.
“thật tốt, nhẹ một chút.”
Diệp Chanh ngồi xuống, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Mộ Đại mang bộ mặt đưa đám, gương mặt vô cùng cương nganh được đun luyện trên chiến trường, lúc này đây lại giống như cô con dâu nhỏm, đang hầu hạ bà mẹ chồng khó tính.
“nhẹ như vậy, không ăn cơm sao, mạnh lên một chút.”
“Này, đường đường là thiết kỵ, thể lực sao kém vậy, có phải cần nên đi rèn luyện thêm hay không hả?”
Diệp Chanh cứ luyên thuyên nói, Mộ Đại cứ muốn khóc.
anh chàng lại nhìn về phía tiên sinh nhà mình lần nữa.
Tiên sinh, thật sự là không thể chỉnh đốn phu nhân dù một câu sao?
Nhưng mà, vẻ mặt của Mộ Dạ Lê đang buồn cười nhìn Diệp Chanh kia, ánh mắt đầy cưng chiều, tựa như là cả biển mật ngọt, làm người ngọt ngấy đến chết.
không, đây tuyệt đối không phải là tiên sinh nhà mình.
Diệp Chanh ngẩng đầu lên “Ông xã, anh nhìn kìa, anh ta trừng em, ánh mắt kia thật dọa người đó….”
“…..”
Mộ Dạ Lê nheo mắt “Mộ Đại.”
Mộ Đại muốn hét to oan uổng quá.
“Tiên sinh, tôi không có…Đôi mắt tôi vốn đã như vậy rồi, tôi…”
Đời này vẻ mặt anh ta vốn là vậy a, sao lại biến thành trợn mắt hù dọa chứ ~~~
Tuy trong lòng thật sự rất là khinh bỉ…
Nhưng trên mặt tuyệt đối là không có thể hiện rõ ràng nha.
Mộ Dạ Lê thờ ơ nói “Được rồi, Mộ Đại, cậu đi ra ngoài đi.”
“Tiên sinh, tôi…”
“Phu nhân không phải nói là lực cánh tay cậu không đủ, đi ra ngoài hít đất một ngàn cái đi.”
“…..”
Hít đất một ngàn cái không thành vấn đề…
Nhưng là vì một câu của phu nhân… Tôi không cần!
Nhưng mà nhìn thái độ của Mộ Dạ Lê, Mộ Đại tự biết bây giờ bản thân tuyệt đối không bì được với phu nhân hồ ly đang được sủng ái kia.
Bỏ, bỏ đi… Nhận lệnh là được…
Mộ Đại ôm uất ức đi ra ngoài, Diệp Chanh cuối cùng cũng vui vẻ lên.
Tuy thái độ nhìn thì không có gì, nhưng đáy mắt lại tràn ngập ý cười.
Nhưng là, buổi tối đã xảy ra chuyện gì, cô sao lại mang một người đầy máu về nhà?
Mộ Dạ Lê nói, “Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh gọi em dậy ăn sau.”
“A, cảm ơn.”
cô cảm thấy Mộ Dạ Lê đôi khi rất tốt, trừ bỏ ánh mắt chỉ thích mỗi Diệp Tử kia ra thì những mặt khác thật cũng không tệ đâu.
Mộ Dạ Lê đi đóng cửa đi ra ngoài, muốn gọi Mộ Đại, thì nhớ lại cậu còn bị đi hít đất, cho nên liền đổi lại gọi Mộ Thất đến.
“đi điều tra xem, buổi tối phu nhân gặp chuyện gì.”
Mộ Thất nhận lệnh, nhanh chóng đi ra ngoài.
không lâu sau liền mang tin tức trở về.
“Tiên sinh, là khi ở đoàn phim, phu nhân có đắc tội một người, tên là An Khả Nhi, cô ta thuê người đến khiêu khích phu nhân, phu nhân đem những người đó dọn sạch, còn nghe nói, trước khi đi đều bị phu nhân hù dọa, bọn họ liền bị sợ không nhẹ, bây giờ đều chạy ra ngoại thành tránh gió cả rồi.”