Edit: Lựu ĐạnMộ Thất trước đây trời sinh khuôn mặt vô cảm, nhưng mà nói mấy câu như thế lại mang bộ dạng đầy kiêu ngạo.
Đó là phu nhân nhà tôi đó, sao có thể bị một con hát khi dễ như vậy chứ.
một đám côn đồ vô danh mà cũng có thể làm đối thủ của phu nhân nhà tôi được sao?
Mộ Dạ lê ngôi bên kia, ngón tay vuốt cằm, lời nói từ trong miệng phát ra mang theo lạnh lẽo “An Khả Nhi, phải không?”
……
Ngày hôm sau, An Khả Nhi tinh thần sảng khoái mà xuất hiện tại một hoạt động thương mại.
Hoạt động này Diệp Chanh cũng có tham gia, An Khả Nhi đến lại không nhìn thấy được Diệp Chanh.
cô ta đến có chút muộn, Diệp Chanh lại không đến…
Ha ha, chẳng lẽ đêm qua cùng đám côn đồ kia lăn lộn, bây giờ đứng dậy còn không nổi.
An Khả Nhi chính là vô cùng chờ mong, chờ những hình ảnh đó xuất hiện lan tràn bên ngoài, sẽ tạo không ít chấn động.
Đến lúc đó, Diệp Chanh cò dám đứng trước mặt mình kiêu ngạo nữa hay không?
Lúc này, người trong đoàn phim cũng đã đến.
“Sao không thấy Diệp Chanh đâu?”
“thì đó, không thấy người đâu.”
An Khả Nhi nhìn người đang hỏi, dựa vào tường hừ lạnh nói “Muốn gặp Diệp Chanh? Sợ rằng hôm nay sẽ không có đến,”
Mọi người nhìn vẻ mặt như biết được chuyện gì đó của An Khả Nhi, vây quanh hỏi cô ta “Xảy ra chuyện gì? Sao lại không đến?”
Bọn họ thật sự là có chút lo lắng, nhìn thái độ kia của An Khả Nhi, chính là dáng vẻ có chuyện đã xẩy ra.
An Khả Nhi di mũi chân, vẻ mặt sâu xa khóa đoán nói “Muốn biết? Qua mấy ngày nữa sẽ biết, hừ, tóm lại, tôi chỉ nói một câu, đấu với An Khả Nhi tôi… Chưa chắc đã có kết cục tốt.”
nói xong, cô ta nhìn lướt qua mọi người một cách tà ác, rõ ràng là dáng vẻ uy hiếp.
Trong lòng mọi người lộp bộp lo lắng.
Diệp Chanh thật sự đã xảy ra chuyện?
Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
An Khả Nhi cũng quá xấu, sao lại có thể như vậy, mẫu quảng cáo của Diệp Chanh mới tung ra tạo được nhiệt, mắt thấy tiền đồ sáng lạn, vậy mà An Khả Nhi lại….
Là bởi vì ngày đó Diệp Chanh đem phấn màu trang điểm trên bàn ném vào mặt cô ta, cho nên cô ta mới tức giận sao?
Từng người các cô liền cảm thấy bất an.
Trong cái giới lẩn quẩn này, hậu thuẫn ai vững thì người đó mạnh.
An Khả Nhi vốn là con gái An gia, trong giới này muốn mưa được mưa muốn gió được gió, dễ dàng như trở bàn tay.
Sớm biết như vậy sẽ khuyên Diệp Chanh không cần phải đắc tội cô ta như vậy.
Mọi người nhìn An khả Nhi, vốn định nói vài lời vì Diệp Chanh nhưng lại không nói thành lời.
Bởi vì, không ai muốn đắc tội với An Khả Nhi.
Nếu thật sự Diệp Chanh xảy ra chuyện, bọn họ cũng không muốn là cái tiếp theo đâu.
An Khả Nhi nhìn dáng vẻ sợ hãi hoảng hốt của mọi người, dường như cho là mình là nhân vật không thể trêu vào, tâm tình lập tức tốt lên.
Nhưng mà lúc này…
“Hi, chào buổi sáng mọi người, tới sớm quá vậy, tôi bị kẹt xe nên đến muộn rồi.”
“…”
Là ai đến?
Diệp Chanh mang vẻ mặt tắm gió xuân đi đến, nhìn khắp mọi người, ánh sáng nơi đáy mắt vô cùng xinh đẹp.
An Khả Nhi đứng bật dậy khỏi ghế.
Diệp Chanh sao còn đến đây được…
“cô sao lại ở chỗ này, lẽ ra cô phải….” An Khả Nhi đầy kinh ngạc, không cẩn thật nói ra lời.
Diệp Chanh quay đầu lại, ánh mắt linh động, chậm rãi hỏi “Lẽ ra cái gì?”
Ánh mắt An Khả Nhi lập tức cứng lại.
Nhìn Diệp Chanh đi ngang qua mặt mình, đáy lòng An Khả Nhi thật vô cùng không tin được.
Những người kia, những người kia thật sự không làm gì Diệp Chanh sao?
Bọn họ là lưu manh chính hiệu, chỉ cần đưa tiền, cái gì cũng chịu làm, hơn nữa nhưng tên côn đồ đó ở thàng phố B này cũng có tiếng là khó chọc vào, tất cả là bang phái, người đông vô số, thế lực rất lớn.
Làm sao Diệp Chanh có thể thoát được?
Đây nhất định là ảo giác, là đang nằm mơ đi!