Edit: Lựu Đạnkhông cần người khác ra tay, Giang Úc Bạch trực tiếp đứng lên.
“Được, tôi sẽ để An gia nhìn thử, nhà bọn họ sinh ra con gái ngoan như thế nào.”
nói xong, mặt hắn trắng bệch, vung tay lên nói “cô lúc trước nghĩ muốn làm như thế nào với Diệp Chanh?”
An Khả Nhi vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bọn họ…Bọn họ muốn làm gì….
Giang Úc Bạch nói “cô muốn làm gì với Diệp Chanh thì hôm nay sẽ để cô như thế.”
An Khả Nhi hét lên “không được, các người không được làm như thế với tôi…Tôi là cô chủ An gia.”
Giang Úc Bạch lần nữa phất phất tay.
An Khả Nhi nhìn Giang Úc Bạch “anh tính làm gì với tôi?”
cô chỉ cảm thấy đây hẳn là cấp dưới của Mộ Dạ Lê.
Giang Úc Bạch hừ một cái “Lát nữa cô sẽ có rất nhiều thời gian chậm rãi mà biết tôi nghĩ cái gì.”
nói xong, người đã bị lôi thẳng ra ngoài.
An Khả Nhi còn mắng “anh định chơi trò gì, anh dựa vào đâu chứ….”
Mộ Thất đứng bên nói “cô thì tính là thứ gì, dám nói với cậu chủ nhỏ Giang gia, là cái thứ gi? Giang Úc Bạch, cô rảnh rỗi thì đi hỏi, cậu ấy được tính là thứ gì.”
Giang Úc Bạch.
Con trai nhỏ của Giang đại thủ trưởng.
Khuôn mặt An Khả Nhi cứng đơ, thật lâu cũng không có phản ứng.
Bên dưới, người hoàn toàn bị kéo đi ra ngoài.
…
Diệp Chanh vẫn cứ bị Mộ Dạ Lê ôm trong lòng, muốn động cũng không động được.
cô buồn bực ngẩng đầu lên “Chẳng lẽ anh không thấy nóng sao?”
Mộ Dạ Lê nhướng mày một cái.
“Nóng, là rất nóng em nhận ra rồi hả?”
anh đụng chạm cô một cái, thật là lửa nóng bành trướng a.
Diệp Chanh đơ người.
Lời này không xấu nhưng cô nghe được lại thấy kỳ kỳ kiểu gì đó.
không khỏi nhìn xuống dưới liền thấy…
Nơi nào đó đang dựng lều trại, làm cho cô liền có phản ứng…
Đúng vậy, rất nóng, dục hỏa đốt người nên nóng…
anh là cố ý trêu cô.
cô đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, cái thứ lưu manh này, tại sao trước mặt nhiều người lại bắt đầu chơi trò lưu manh như vậy.
Giang Úc Bạch lại che lấy mắt “Ai nha, cay mắt quá, Mộ Dạ Lê cậu kêu bọn này đến để là khán giả hả?”
Âu Dương lắc đầu “Sao tớ cảm thấy tụi mình đi nhầm chỗ rồi thì phải?”
Giang Úc Bạch kéo hắn “ Kia còn không mau đi ngay, không được, tớ còn nhỏ như vầy, mấy chuyện thế này không thích hợp để tớ xem.”
Nhìn hai người trêu đùa như vậy rồi rời đi, Diệp Chanh càng thêm buồn bực.
Đều tại cái tên Mộ Dạ Lê đáng chết này.
Mộ Đại nhìn hai tên gây chuyện kia rời đi, còn vừa đi vừa nói.
“Mộ Dạ Lê cũng biết rồi người à, tớ nhìn có lầm không đây.”
“Phải nhìn coi đối phương là ai đi, là Diệp Chanh thì đều có khả năng ha ha ha…”
“Mất công lúc trước tớ cảm thấy với cái EQ này của Dạ Lê, trừ Diệp Tử ra là không nhìn thấy được người khác, thì ra là cậu ta che dấu kỹ như vậy, biết chọc gái như vậy, xem ra không cần chúng ta dạy cậu ấy nữa rồi.”
Mộ Đại nhìn, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Tiên sinh nhà bọn họ thật là… Ở trước mặt hai vị thiếu gia kia cũng như vậy….
không, không, nhất định là Diệp Chanh dụ dỗ người! Tiên sinh nhà họ sao lại có thể mất tự chủ như vậy được.
Chính là Diệp Chanh hư như vậy, tàn nhẫn như vậy, có thù ắt báo như vậy, sao tiên sinh nhà họ khôngtức giận được.
Mà thật thì, Mộ Dạ Lê đúng là không có tức giận.
không những không tức giận, mà ngược lại vẻ mặt anh nhìn Diệp Chanh rất là vô cùng kiêu ngạo.
Đây mới là người phụ nữ của anh, nên có dáng vẻ này.
Mà cô gái nhỏ này, khi mà tỏ vẻ giảo hoạt cũng rất là cực kỳ mê người như vậy.