“Muốn ăn gì không?” Phó Thắng Nam mở
miệng, giọng nói thản nhiên, lúc liếc mắt nhìn tôi,
một đôi mắt đen sâu thêm vài phần dường như
hơi lạnh lẽo.
Tôi mím môi, lạnh nhạt nói: “Không đói!” Vừa
rồi dù gì cũng đã ăn một ít.
Anh không mở miệng nữa, dừng xe ở dưới lầu
của một tiệm ăn sáng, nhìn về phía tôi nói: “Tôi đói
rồi!”
Xuống xe, anh vào cửa hàng, tìm vị trí ngồi
xuống, mắt không có biểu cảm nhìn tôi nói: “Ăn
bánh bao không?”
Tôi vốn không đói bụng, gật đầu: “Thế nào
cũng được
Không nhìn anh nữa, tôi cúi đầu nghịch điện
thoại. Di động có tin nhắn gửi tới, là của Thẩm
Minh Thành: “Thứ tư đến thành phố Giang Ninh,
em đã gặp tổng giám đốc của Hoàng Hiên chưa?”
Suýt chút nữa quên mất việc này. Trả lời tin
nhắn, tôi nghĩ có thể thuận tiện về thành phố
Giang Ninh để gặp .John và Vũ Linh. Trong khoảng
thời gian này vẫn mãi chưa gặp được bọn họ. Con
của Vũ Linh chắc cũng được hai tháng rồi.
Di động bị đột nhiên lấy đi, tôi ngước mắt lên,
đối diện với hai con ngươi đen láy của Phó Thắng
Nam. Tôi không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Anh đặt điện thoại di động ở chỗ tôi không với
tới, nhìn về phía tôi nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi”
Tôi không nhịn được nhíu mày, nhìn đồ ăn
trước mặt cũng không có khẩu vị gì: “Tôi vừa ăn
rồi, không đói nữa!”
“Không sao, cứ ăn nhiều vào!” Nói xong còn
đẩy bánh bao nhỏ về phía tôi.
Tôi nhíu mày, hơi không vui nhưng cũng không
phát tác.
Truy cập vào Truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Ăn xong bữa sáng, tôi vẫn luôn cảm thấy cảm
xúc của anh không ổn lắm, không nghĩ ra điểm
khiến anh tức giận, tôi liền lựa chọn im lặng.
Mãi cho đến biệt thự, xuống xe rồi trở lại
phòng ngủ, Phó Thắng Nam đột nhiên ôm lấy tôi
từ phía sau, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào, mơ
hồ đang áp chế ngọn lửa giận: “Anh ta đã chạm
vào em rồi à?”
Lời này nói ra thật khó hiểu, tôi còn chưa phản
ứng kịp thì nụ hôn của anh đã rơi xuống một cách
dày đặc.
Tôi đau đến nhíu mày, trong lòng nảy sinh nỗi
tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Anh đón tôi trở
về là bởi vì hiện giờ Mạc Hạnh Nguyên bụng to
không có cách nào thỏa mãn anh nên dùng tôi tới
thay thế sao?”
Dứt lời anh bèn dừng lại, anh ngẩng đầu, hô
hấp thực nặng nề là bởi vì tức giận: “Thẩm Xuân
Hinh, em cho rằng tôi tôi tệ như vậy ư?”
“Không phải sao?” Tôi hỏi lại, quay đầu lại
nhìn anh, thứ lọt vào trong tâm mắt chính là đôi
tròng mắt màu đỏ tươi của anh.
Độ ấm trong không khí bị ép tới mức thấp.
Nụ cười trên mặt của người đàn ông anh tuấn
hơi trống vắng, ánh mắt của anh giống như một
con dao sắc bén đâm về phía tôi: “À, vậy tôi sẽ
theo như ý em muốn!”
Dứt lời, không đợi tôi phản ứng, anh đã dùng
một tay đẩy tôi lên trên giường, giơ tay kéo cà vạt
trên cổ áo xuống dưới rồi ném sang một bên, cúc
áo vốn được khâu rất ngay ngắn bị anh thô lỗ cởi ra.
Tôi thất thân mất một lát, đột nhiên phản ứng
ra anh đang muốn làm cái gì. Nén xuống trái tim
đột nhiên đập thình thịch loạn xạ trong lòng, tôi
đứng dậy xuống giường chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa xuống giường, người đã bị
anh đè xuống sát người, hơi thở đặc biệt thuộc vê
anh vây lấy tôi: “Với tính cách của Cố Diệc Hàn,
anh sẽ không cưỡng ép em đâu nhỉ?”
Anh nói mang theo giọng điệu nghiến răng
nghiến lợi: “Về điểm này, chúng ta không giống với
anh ta”
Dì Triệu vốn thấy tôi trở về nên rất vui vẻ làm
đồ ăn ngon bưng lên, đứng ở cửa mới vừa mở
miệng gọi một tiếng: “Xuân Hinh”
Đột nhiên thấy tôi và Phó Thắng Nam như vậy,
nhất thời sững sờ ở cửa.
“Đi ra ngoài!” Tức giận làm khuôn mặt Phó
Thắng Nam nhuộm một vẻ sắc bén hung ác.
Dì Triệu chưa từng thấy Phó thắng Nam tức
giận, sửng sốt một lát liền vội vàng đóng cửa lại
đi ra ngoài.
“Ha!” Tôi đột nhiên bật cười, nhìn con ngươi
đen láy đến mức không có ánh sáng của hắn,
không khỏi châm chọc nói: “Ha ha! Thật ra em bắt
đầu thấy may mắn rằng đứa bé ấy không sống
sót được đấy. Nếu không có người cha như anh
thì nó sẽ có bao nhiêu nỗi buồn đây?”
Anh nhìn, con ngươi đen nhánh nhìn chằm
chằm tôi, hai má bởi vì phẫn nộ mà lộ ra dấu vết
kìm nén.
Có vài giây đồng hồ đó, tôi cho rằng anh sẽ
giơ tay đánh tôi.
Nhưng không có.
Anh chỉ cúi người tới gần bên tai tôi, thanh âm
trầm thấp, áp chế sự tức giận rồi khàn giọng nói:
“Lại sinh một đứa nữa, xem rốt cuộc là nó đáng
buồn hay là đáng mừng”
Tôi sửng sốt.
Đôi môi mỏng của Phó Thắng Nam đè ép
xuống.
Tôi phản xạ chậm, cảm giác rề rà truyền đến
từ trên môi, cất tiếng nói thì bị cơn đau làm khàn
đi.
Tôi không khỏi kêu thất thanh: “Phó Thắng
Nam, anh là chó đấy à?”
“Hải!” Anh cười lạnh: “Biết đau thì tốt!”
“Phó Thắng Nam..”
Lời nói tàn nhẫn còn chưa kịp thốt ra, đột
nhiên anh cứng người lại, hô hấp vẫn thô nặng
như cũ.
Nhìn về phía anh, thấy đôi mắt anh nặng nề
nhìn chằm chằm một vết sẹo giống như con rết
trên bụng nhỏ của tôi.
Anh giơ tay ra muốn sờ, tôi đột nhiên đẩy anh
ra, trong lòng đã tính toán.
Mở miệng nói: “Sao nào? Nhìn thấy vết sẹo
này nên không có hứng thú nữa?”
Anh nhìn tôi, vẻ đau đớn trên đôi mắt đen ẩn
nhân khó phát ra. Biết anh khó chịu, tôi càng cảm
thấy buồn cười.
Mặt mày anh sâu xa, khó có thể thăm dò:
“Còn đau không?”
Một câu không thể hiểu được này làm ngực
tôi đột nhiên đau đớn, hơi thấy khó thở.
Đứng dậy đẩy anh ra, mắt không có biểu cảm,
mặc xong quần áo rồi thản nhiên nói: “Phó Thắng
Nam, so với tưởng tượng của em thì anh còn
buồn cười hơn nhiều.”
Xoay người ra cửa rồi xuống lầu.
Dì Triệu ở trong phòng bếp, thấy ta xuống lầu
thì nhìn nhìn sắc mặt của tôi, nhất thời hơi lúng
túng nói: “Xuân Hinh, cô đói bụng không? Tôi và
La Linh nấu ít thức ăn, hay là cô ăn trước một ít
nhé?”
Tôi lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi đi ra
ngoài trước một lúc.”
Có thể gặp được Mạc Hạnh Nguyên ở cửa
biệt thự, tôi khá là bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy
là chuyện thường. Cô ta ưỡn bụng ra, được bảo
mẫu đỡ xuống xe.
Không biết dặn dò gì với tài xế, tài xế liền rời
đi, bảo mẫu đỡ cô ta đi về phía biệt thự.
Nhìn thấy tôi khoanh tay dựa ở cổng lớn, lạnh
nhạt nhìn cô ta, cô ta không khỏi dừng lại một lúc,
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!