Chương 533 Đơn ly hôn 12
Tôi không nhịn được khóe miệng giật giật, bữa sáng kia là tôi đưa cho trợ lý đặc biệt Trần, nên không khỏi quay đầu nhìn về phía Chu Nhiên An nói: “Cô Chu, trợ lý đặc biệt Trần còn chưa ăn sáng đó?” Chu Nhiên An sửng sốt, do dự một chút, liền đưa cái hộp trong tay cho Trần Văn Nghĩa: “Trợ lý đặc biệt Trần, anh nếm thử một chút đi!” Vốn dĩ Trần Văn Nghĩa muốn từ chối, nhưng khi lời nói vừa đến bên miệng, Chu Nhiên An đã đặt bữa sáng vào tay anh ta.
Anh ta mỉm cười nhận lấy.
Trong xe không có ai lên tiếng, Chu Nhiên An tìm chủ đề nói chuyện, quay sang hỏi Phó Thắng Nam: “Tổng giám đốc Nam, hôm nay là lễ tình nhân, buổi tối anh có kế hoạch gì không?” Tôi sửng sốt, người phụ nữ này định hẹn hò với Phó Thắng Nam? Tôi không khỏi liếc mắt nhìn Phó Thắng Nam một cái, thấy anh vẫn đang lái xe nghiêm túc, sau đó thờ ơ nói: “Buổi tối tôi có việc phải làm!” Hàm ý là không có thời gian rảnh? Chu Nhiên An cười cười, cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục nói: “Buổi tối chắc sẽ xong việc sớm, hay là chúng ta cùng nhau ăn tối đi?” Phó Thắng Nam nghiêng người, ánh mắt dừng trên người tôi, đôi mắt tối đen như mực, anh thình lình mở miệng: “Buổi tối em có làm gì không?” Tôi sửng sốt, nói: “Về nhà phát ngốc!” Anh ừ một tiếng, sau đó hờ hững đáp lại Chu Nhiên An: “Tối nay tôi về nhà ăn cơm” Từ chối quá rõ ràng, Chu Nhiên An ừ một tiếng, không nói chuyện nữa nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.
Xe chạy thẳng đến thôn Hòa An, tập đoàn Thuận Phát xây dựng một văn phòng tạm thời để thuận tiện cho dự án này.
Tôi đến văn phòng lấy thẻ, sau đó nói chuyện với mọi người trong công ty rồi chuẩn bị đi đến công trường đang khai phá của tập đoàn Phó Thiên xem một chút.
Thôn Hòa An có diện tích rất lớn, ngoại trừ nơi sinh hoạt và ăn uống của khách du lịch ra thì còn lại đều là cây ăn quả và hoa.
Vào mùa tháng 8, cây ăn quả bên trong cơ bản đều có thể thu hoạch hết rồi, đường đi đến công trường AI của tập đoàn Phó Thiên thì quá xa, nếu mà ngồi trong xe thì quá xóc nảy nên tôi dứt khoát ở điểm du lịch quẹt thẻ thuê một chiếc xe đạp rồi đạp qua đó.
Dọc đường có cây trái và hoa đẹp không sao tả xiết.
Đến công trường AI, tôi thấy Chu Nhiên An, người lúc đầu đi cùng chúng tôi, cô ta đội mũ mặc váy dài, trông hơi giống một khách du lịch.
Tôi thấy cô ta đang cầm tài liệu đứng ở cổng công trường, khi nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta không tốt lắm, hơn nữa cô ta cũng không quan tâm đến tôi.
Tôi không muốn tự làm mình mất mặt nên tự động bỏ qua cô ta đi tìm Lưu Thanh, người phụ trách công trường.
“Cô Thẩm, hôm nay bắt đầu khởi công xây dựng công trường, chúng tôi cũng đã liên lạc với anh Mục rồi, mấy ngày kế tiếp cô đều sẽ ở đây sao?” Lưu Thanh mở miệng hỏi, đưa tài liệu sắp dùng và sổ ghi chép cho tôi.
Tôi nhìn một lượt rồi gật đầu: “Ừ, hiện tại tôi chịu trách nhiệm về dự án này, sau khi khởi công xây dựng dự án này thì phải luôn chú ý an toàn.
Tết Trung Thu và Quốc khánh sắp đến rồi, lượng khách du lịch đến đây chắc chắn sẽ tăng lên, đến lúc đó chúng ta phải đảm bảo an toàn cho khách và nhân viên của chúng ta!” Xét cho cùng đây cũng là một công trình xây dựng, một xảy ra việc không may, chính là một sự kiện lớn, vì vậy vấn đề an toàn là vấn đề chính.
Lưu Thanh gật đầu nói: “Có muốn đi xem công trường Ngọc Hồi không?” Tôi lắc đầu: “Tạm thời không cần, người của tập đoàn Phó Thiên sẽ qua đó bàn bạc.” Bên kia đã sắp thành hình, người của tập đoàn Phó Thiên chỉ cần đưa nhân viên kỹ thuật AI của họ đến thảo luận là được rồi.
Ở công trường bận rộn cũng đã đến trưa, Âu Dương Noãn gọi điện đến tôi cũng không nghe thấy, cho đến giờ ăn trưa tôi mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.
Tôi gọi lại cho cô ấy, chuông vang lên vài tiếng đã có người nghe máy.
“Thẩm Xuân Hinh, cậu đang bận việc sao? Tại sao lại không nghe điện thoại?” Ở đầu dây bên kia Âu Dương Noãn mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay dự án của tập đoàn Phó Thiên bắt đầu rồi, mình đến thôn Hòa An, công việc rất nhiều, có hơi bận. Có chuyện gì không?” Lưu Thanh mang hai hộp cơm tới, thấy tôi đang nói chuyện điện thoại nên lặng lế đưa cho tôi một hộp cơm.
Tôi cầm lấy hộp cơm, gật đầu cảm ơn, giọng nói của Âu Dương Noãn truyền đến trong điện thoại: “Không có chuyện gì, chỉ là Dương Ánh Tuyết gọi điện thoại hỏi mấy ngày nay có thời gian không? Mọi người cùng nhau tụ tập, không phải lúc trước nói mấy người chúng ta cùng nhau mở một cửa hàng sao? Mình đoán gần đây mọi người không có chuyện gì làm nên muốn tìm cái gì đó để làm thôi” “Ừ, được rồi, cậu xem ngày rồi hẹn bọn họ sau đó nói cho mình biết. Đến lúc đó cậu gửi địa chỉ cho mình, mình đi thẳng qua đó là được” Chút nữa tôi còn có việc phải làm, vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại, có hơi gấp gấp nên không khỏi bị nghẹn một chút.
Lưu Thanh đưa cho tôi một cốc nước, tôi mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trên điện thoại Âu Dương Noãn nói: “Vậy được rồi, mình sẽ hẹn với bọn họI” Nhớ đến chuyện tối hôm qua, tôi không khỏi nói: “Tối hôm qua cậu ở cùng với Mục Dĩ Thâm?” “Ờm… ờm !” Giọng nói ấp úng của cô ấy truyền qua điện thoại, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu nói cái gì… mình còn có việc phải làm, cúp máy trước, sau khi định ngày rồi mình nhắn tin cho cậu Nói xong cô ấy trực tiếp cúp điện thoại, rõ ràng là đang trốn tránh.
Tôi khẽ thở dài, cúp máy, nhìn Lưu Thanh nói: “Cảm ơn!” Anh ta mỉm cười, không để ý nói: “Trước đây, bất kể dự án nào ở thôn Hòa An đều là do đàn ông phụ trách, hầu như không có một người phụ nữ nào phụ trách dự án ở đây. Cô Thẩm, tiếp theo cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, sẽ rất mệt đó” Sau khi ăn vài miếng cơm, tôi cười nói: “Ừm, không sao, con người mà vốn nên khổ một chút” Anh ta gật đầu, có chút cảm thán nói: “Tôi thấy cô tuổi còn trẻ, chắc lớn cỡ tuổi con gái của tôi thôi!” Tôi cười nói: “Tôi đã ngoài 30 tuổi, tôi nhìn anh cũng không quá lớn!” Anh ta sửng sốt một chút nhìn tôi: “Nếu cô không nói, tôi còn tưởng cô mới hai mươi tuổi, nhìn rất trẻ.” Trong lúc nhất thời tôi không khỏi cười ra tiếng, Phó Thắng Nam đưa Trần Văn Nghĩa và Chu Nhiên An đi qua.
Lưu Thanh dừng cười, khép lại hộp cơm đang ăn dở, đứng dậy chào hỏi: “Tổng giám đốc Nam, anh đến rồi!” Tôi cũng khép hộp cơm lại, ăn cũng gần xong rồi, đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Nam” Có lẽ bởi vì thời tiết quá nóng, Phó Thắng Nam cởi áo khoác đen treo trên cánh tay, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, trông ôn hòa hơn bình thường.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!