Chương 581: Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (10)
Nói rồi cô giơ ngón tay về phía tôi và cười, “Ông ơi, ông đã đưa chiếc vòng của bà cho người khác rồi, ông không sợ bà nổi giận sao?” Âu Dương Cơ sửng sốt, có hơi khó hiểu nhìn Phó Thẳng Nam.
Phó Thắng Nam vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng cúi đầu đứng dậy, nhận lỗi: “Ông Dương Cơ, thành thật xin lỗi, lần trước ở khách sạn, tôi luôn muốn giải thích với ông, nhưng không có cơ hội.
Hôm nay tôi sẽ sửa sai” Sau đó anh lấy ra cặp vòng mà Âu Dương Cơ đã tặng cho Chu Nhiên An, đưa cho ông, nói: “Thẩm Xuân Hinh là vợ tôi. Mấy ngày trước chúng tôi có mâu thuần, chính là vào cái hôm đến ăn tại khách sạn, thế nên cô ấy mới không thể nhận cặp vòng.” Đó là tất cả mọi chuyện, tôi cũng đứng lên, cúi đầu và xin lỗi.
Âu Dương Cơ có vẻ hơi sững sờ, ông nhìn tôi một cái nói: “Cháu…” Âu Dương Noãn nói: “Ông à, ông không hiểu sao? Hai người họ có mâu thuẫn từ trước nên mới có người thứ ba chen vào, nhưng cháu nghĩ anh Thẳng Nam nói đúng. Cặp vòng là bà nội để lại, ông không thể tùy tiện cho đi.
Ông phải đưa vào một dịp long trọng, đầy ý nghĩa. Chiếc vòng này chứa nhiều kỷ niệm của ông và bà, không thể muốn đưa là đưa được” Âu Dương Cơ mỉm cười, mở hộp ra nhìn chiếc vòng bên trong, ông nhìn tôi và Phó Thảng Nam rồi nói: ‘Được rồi, vợ chồng cậu cứ ngồi đi.
Hiểu lầm được giải quyết là được rồi” Phó Thắng Nam và tôi ngồi trên ghế, Âu Dương Cơ lại tiếp: “Vợ chồng bên nhau, có lúc trục trặc là chuyện bình thường.” Tôi và Phó Thắng Nam nhanh chóng gật đầu, Âu Dương Noãn nhìn tôi, trầm giọng nói: “Không ngờ anh chàng đẹp trai, lạnh như băng nhà cậu lại lễ độ với người lớn tuổi như vậy!” Tôi mỉm cười, sức hấp dẫn của Phó Thắng Nam không chỉ phụ thuộc vào ngoại hình, mà còn cả giao tiếp. Nghiêm khắc với cấp trên, ít nói với người ngoài, đó chỉ là một phần bên ngoài thôi.
Chứ thật ra, anh ấy là một người hiền lành và tận tụy, nhẫn nại với trẻ em, kính trọng và hiếu thảo với người già. Đó là điều góp phần làm nên nét quyến rũ của anh ấy.
Âu Dương Cơ nhìn chiếc vòng trong tay, khế thở dài, “Cặp vòng này quả thực như lời cháu nói, không nên tặng làm quà. Nhưng thật ra là nó có quá khứ riêng, ban đầu do bà Phó tặng cho nhà Âu Dương.
Cách đây 60 năm, xã hội rối ren, chúng tôi được nhà họ Phó nâng đỡ mới vượt qua biến cố. Lúc đó, không giàu có như bây giờ, thiếu thốn đủ thứ, chẳng đủ cơm ăn áo mặc. Không có ăn, sẽ phải nhai vỏ cây, mà được ăn vỏ cây khéo còn là điều may mắn” Ông nội Âu Dương Noãn vừa nói, không khỏi thở dài một hơi, lại tiếp: “Cháu xem, cặp vòng này thực ra là giá trị không cao, chỉ làm bằng bạc, nhưng mà, trong những ngày tháng đó, món quà này tượng trưng cho tình bạn đáng quý. Đúng vậy, bà Phó đã tặng cho chúng tôi để chúng tôi bán nó đi, đổi lấy tiền mua ít thức ăn mà sống sót”
Ông lại nhìn Âu Dương Noãn và nói: “Nhưng bà của cháu không đồng ý, dù cuộc sống đói khổ đến đâu, bà cũng sẽ trân trọng món quà. Sau đó, chúng ta đến Myanmar để gây dựng sự nghiệp, bà của cháu mang theo bố cháu đã trải qua cuộc sống vô cùng khổ cực nhưng vẫn không bán nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!