Chương 590: Tai họa bất ngờ (9)
Ngay sau đó, một giọng nói non nớt phát ra từ điện thoại, “Chú Thảng Nam, chú đang gọi cho mẹ cháu ạ?” Tôi quặn thắt trong lòng, đã bao lâu tôi không được nghe giọng nói của Tuệ Minh, không được ôm, được nói chuyện với con bé.
Sống mũi cay cay, nước mắt tôi lưng tròng.
Phó Thảng Nam ở đầu dây bên kia đưa điện thoại cho Tuệ Minh, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng của Tuệ Minh truyền đến, “Mẹ, là mẹ sao? Con là Tuệ Minh đây” Tim tôi thắt lại, hơi đau, tôi không nói được lời nào vì xúc động, tim như bị tắc nghẽn, tôi thấy khó thở.
Không thấy tôi trả lời, Tuệ Minh có hơi bồn chồn: “Mẹ, mẹ không nghe thấy con nói gì à?” Mọi thứ trước mắt nhòe đi, tôi thở nhẹ: “Tuệ Minh, mẹ đây” Cuối cùng nước mắt đã rơi xuống.
Tuệ Minh ở đầu dây bên kia nghe thấy tôi trả lời thì rất vui, bắt đầu liếng thoáng: “Mẹ ăn cơm chưa? Khi nào về nhà? Chú Thắng Nam và con đợi mẹ. Nói nhỏ với mẹ, bây giờ ở sân nhà trồng rất nhiều khoai lang, bà bảo khi nào thu hoạch được khoai thì mẹ sẽ về, bây giờ khoai mọc mầm cả rồi, mẹ ơi, mẹ sắp về chưa?”
Tôi nghẹn ngào, thở không ra hơi, nước mắt rơi xuống từng giọt, chỉ biết gật đầu:” Ừ, mẹ sẽ sớm về thôi, xong việc mẹ sẽ về ngay với Tuệ Minh. Con nhớ phải ăn ngoan, học giỏi, nghe loại chú Thắng Nam, có biết chưa?” “Vâng!”
Tôi có thể tưởng tượng cảnh Tuệ Minh đang cười rạng rỡ, “Mẹ, con học rất giỏi, con có thể đọc được nhiều bài thơ cổ, con có thể viết nữa, làm toán này. Bây giờ, chú Thắng Nam đang dạy con học piano, con đã chơi được bản “Ngôi sao nhỏ” rồi, khi nào mẹ về, con sẽ đàn cho mẹ nghe. Mẹ ơi, con đã vẽ cho mẹ một bức chân dung rất đẹp.
Khi mẹ về, con sẽ đưa nó cho mẹ, vậy nên mẹ mau về đi, con sắp tổ chức sinh nhật rồi. Chú .John nói khi đấy sẽ đón chú Chương Nam và Mặc Bạch đến dự sinh nhật con. Khi đó sẽ rất náo nhiệt. Mẹ ơi, vì thế nên mẹ phải về sớm nhé!” Tôi gật đâu, cố gắng không khóc thành tiếng, “Ừ, mẹ chắc chắn sẽ về gấp để dự sinh nhật Tuệ Minh” Phó Thảng Nam nói với Tuệ Minh, “Tuệ Minh, được rồi, để chú và mẹ nói chuyện một lúc, được không?” Tuệ Minh có hơi bất đắc dĩ, đối với tôi nói: “Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện được không?” Tôi gật đầu, cả người run lên bần bật, “Được, con muốn mẹ tặng gì vào ngày sinh nhật con?” “Không cần. Mẹ ơi, chỉ cần ngày nào mẹ cũng gọi điện cho con được không? Con muốn nghe giọng mẹ, bà nội và ông nội cũng vậy. Lần trước bà nội khóc vì nhớ mẹ, con cũng thết” Giọng nói của đứa trẻ non nớt mà đơn thuần, tôi gật đầu đáp lại, che giấu cảm xúc tội lỗi.
Tôi ra đi vì biết mình không thể mang được cuộc sống tốt nhất và đầy đủ cho Tuệ Minh. Con bé ở với Thẳng Nam tốt hơn so với tôi, nhưng tôi lại bỏ qua một điều quan trọng. Đó vẫn là một đứa trẻ, trong tiềm thức con bé, tôi là người thân duy nhất của nó. Với con bé, sự ra đi của tôi không chỉ khiến con bé thấy sợ hãi, mà còn như bị bỏ rơi.
Phó Thắng Nam trả lời điện thoại, có lẽ biết tôi đang khóc, anh nhẹ giọng: “Con bé ở đây rất tốt, rất ổn. Mọi người đều yêu thương con bé” Tôi gật đầu, giọng có chút nghẹn ngào, “Phó Thắng Nam, cảm ơn anh”
Tiếng cười bất lực của anh vang lên từ đâu dây bên kia, “Chúng ta là vợ chồng, Tuệ Minh cũng như con gái anh. Lời cảm ơn nghe xa lạ quái!” Tôi không nhịn được mà cười, rồi hít một hơi, “Khi dự án ở làng Hòa An kết thúc, em sẽ trở về và sống một cuộc đời bình yên với anh và Tuệ Minh!” Anh ậm ừ, giọng trầm và từ tính, “Anh sẽ đợi em”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!