Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 614: Cầu mà không được (8)

Tôi lắc đầu, sợ hãi làm tôi hơi choáng váng một lúc, tay tôi run lên, tôi nghe thấy tiếng nói ồn ào bên ngoài, nếu đúng như lời Cố Diệc Hàn nói, có người đến cứu chúng tôi.

Tôi lờ mờ nhận thấy hình như có chất lỏng chảy trên thắt lưng, cơ thể tôi chấn động, linh cảm không lành, giọng nói của tôi run run, “Cố Diệc Hàn, anh thế nào rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?” Giọng anh ta vẫn còn yếu, anh ta dường như đang cố giữ được ý thức của mình, nói với tôi, “Không sao đâu!”

Tôi lo lắng, hét lên với ai đó bên ngoài, “Cứu với, chúng tôi ở đây!” Khi tôi lần nữa gọi tên Cố Diệc Hàn, anh ta không trả lời, chất dịch trên eo tôi dường như ngày càng nhiều, tôi cảm thấy gần như toàn thân run rẩy, “Cố Diệc… Hàn, anh thế nào rồi? Anh đừng ngủ, anh nói chuyện với tôi đi, làm ơn đừng ngủ, cứu với, làm ơn cứu chúng tôi với, nhanh lên!” “Cô Thẩm, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải cứu ngay lập tức, ngay lập tức!” Bên ngoài có tiếng nói, tôi đã hơi khóc rồi.

Không lâu sau, những người bên ngoài cuối cùng cũng đào được chúng tôi ra khỏi đống đổ nát. Cố Diệc Hàn đã bảo vệ tôi dưới thân anh ấy.

Tay Lưu Thanh đang định đỡ lấy người, thấy Cố Diệc Hàn như thế anh ta dừng lại hành động của mình. Vài giây sau, nhìn về phía nhân viên ngoài kia, “Gọi nhân viên y tế, xe cấp cứu, nhanh lên!” Khi nghe những lời này, đôi mắt của tôi đột nhiên co rút lại, hô hấp như ngừng lại, cả người trở nên cứng ngắc, không dám làm động tác gì.

Các nhân viên y tế nhanh đến, cẩn thận đỡ Cố Diệc Hàn người đang bảo vệ tôi, sau đó đưa anh ấy lên cáng, tôi được Lưu Thanh nâng lên.

Nhìn vũng máu trên mặt đất, cả người tôi như có gì đập vào đầu, tôi không biết tôi đến bệnh viện như thế nào.

Mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng và vắng lặng, tôi đứng ở cửa phòng cấp cứu nhìn các bác sĩ ra vào, dáng vẻ lo lắng, tôi muốn hỏi về Cố Diệc Hàn nhưng không nói được lời nào.

Dường như ai đó đang kéo tôi đi đâu, tôi thờ ơ đứng bất động trước cửa phòng mổ, không biết bao lâu sau đèn trong phòng cấp cứu đỏ lên, lòng tôi mới thả lỏng.

Vài phút sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, vị bác sĩ mặc áo choàng trắng bước ra, tôi muốn hỏi tình trạng của Cố Diệc Hàn thế nào, nhưng tôi không nói được lời nào, miệng hơi đau.

Bác sĩ nhìn tôi, hơi khựng lại, ánh mắt rơi vào thân người tôi, khẽ cau mày rồi đi về phía tôi nói: “Cô gái, cô không sao chứ?” Tôi lắc đầu, mở miệng nói: “Không… sao!” Cổ họng tôi đau đến mức tôi không thể nói rõ ràng.

Bác sĩ nhìn về phía sau tôi, nói: “Đưa cô gái này đi kiểm tra một lát. Xem cô ấy có chuyện gì không!” Lúc này tôi mới phản ứng lại, toàn thân tôi đều là máu, bộ quần áo tôi mặc lúc sáng màu nhạt gần như nhuộm đỏ một nửa, chẳng trách bác sĩ lại bảo tôi đi kiểm tra.

Người đứng phía sau tôi là Trần Văn Nghĩa.

Tôi không biết anh ấy đến lúc nào, tôi ngạc nhiên khi thấy anh ấy, anh ấy nhìn bác sĩ và gật đầu, khi nhìn thấy tôi, anh ấy nói: “Thưa cô, tổng giám đốc Cố đã qua cơn nguy kịch. Tôi đưa cô đi kiểm tra thân thểt” Tôi gật đầu, lúc này tinh thần buông lỏng, đột nhiên mắt tối sầm lại, bất tỉnh không còn ý thức.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh, một y tá bên cạnh đang truyền dịch cho tôi, cô ấy nói: “Bệnh nhân do sợ hãi và căng thẳng quá mức, cộng với kinh nguyệt, cơ thể đột nhiên sản sinh phản ứng. Sau khi truyền dịch, nghỉ ngơi tốt thì mọi thứ đều ổn thôi” Rõ ràng đây không phải nói cho tôi, trong phòng còn có người khác, Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa mặc vest đen, sau khi nghe y tá nói, Trần Văn Nghĩa gật đầu và để y tá đi.

Phó Thắng Nam tự nhiên thấy tôi đã tỉnh, đôi mắt đen láy rơi trên người tôi, một lúc sau mới hơi dời đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận