Anh ta gật đầu, nhìn vào mắt tôi, dường như tỏa ra một thứ ánh sáng, nói, “Xem ra tôi phải bắt đầu làm quen lại với cô rồi, cô Thẩm!” Tôi không để ý hắn nói gì làm gì, vào phòng vệ sinh lấy dụng cụ lau dọn ra, lau sạch vết máu trên sàn rồi sau đó về phòng nghỉ ngơi chờ tin tức.
Tôi vừa mới lên lầu, Hoắc Tôn nói vọng lên, “Tôi còn một câu hỏi nữa, sao cô lại có thể đỉnh ninh rằng Phó Thắng Nam vẫn chưa chết?” Quay đầu lại nhìn hắn, tôi nhếch môi nở một nụ cười nhẹ, “Bởi vì anh ấy là chồng của tôi, không có bất kỳ ai hiểu rõ anh ấy hơn tôi”
Khóe miệng của anh ta bắt đầu co giật, bụ môi nhìn tôi, “Tôi không thèm cơm chó của mấy người, tôi thấy tôi nên quay về phòng đi ngủ thì tốt hơn!” Trở lại phòng ngủ, tôi ngắm chiếc nhẫn vẫn còn trên tay tôi, ban đầu tôi cũng từng có dao động, thi thể kia chính là Phó Thắng Nam, nhưng lúc tôi phát hiện ngón tay của thi thể kia không hề có dấu vết từng đeo nhãn, tôi đột nhiên xác định một cách chắc chắc, người đó không phải Phó Thắng Nam.
Phó Thắng Nam vẫn luôn luôn đeo chiếc nhẫn đó trên tay, dù cho chiếc nhẫn đó có bị ném đi, thì trên tay thế nào cũng vẫn sẽ còn chút dấu vết, nhưng ngón tay của thi thế đó hoàn toàn trống trơn.
Trống đến nỗi không còn chút dấu vết nào của chiếc nhãn để lại, đây cũng chính là kết quả tốt nhất vào lúc bây giờ.
Bây giờ điều tôi cần làm là bình tĩnh chờ đợi kết quả điều tra của Lâm Quang Tuyến, thế nhưng chờ đợi là một quá trình dày vò con người ta, không cách nào có thể ngủ được, nằm ở trên giường, tôi bật điện thoại lên rất nhiều lần, nhưng điện thoại vẫn không một thông báo như cũ.
Tôi dứt khoát bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, tôi đi thẳng xuống dưới lầu, hậu viện căn biệt thự của Hoắc Tôn là một bể bơi lộ thiên, tôi đi vòng quanh trên bể bơi, đi vòng quanh nhưng lại chẳng có một mục đích gì, một vòng rồi lại tiếp một vòng, nỗi lo lắng trong lòng không lúc nào vơi đi.
Chắc là tôi thất thần quá mức, cho nên Tiêu Vũ tới từ khi nào, tôi cũng chẳng hay biết, cho đến khi bà ấy ngồi xuống ghế cạnh bể bởi sau đó cất tiếng nói, “Nếu mà có chán quá, tôi có thể ngồi cùng cô một lát!”
Tôi cũng có chút sừng người, quay lại nhìn bà ấy, bắt gặp nụ cười bên khóe môi của bà, không khỏi sửng sốt một hồi, rồi tôi nói, “Di đến lâu rồi à?
Bà ấy gật đầu, “Cô cứ đi tới đi lui như vậy, xem ra chắc là có chuyện gì khó khăn đúng không, có thể kể tôi nghe không?” Tôi đi đến gần rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn bà ấy, có vẻ mệt mỏi nói, “Người quan trong nhất đối với cuộc đời này của tôi xảy ra chút chuyện, tôi đang chờ tin tức của anh ấy, còn dì thì sao? Cũng bị mất ngủ à?”
Bà ấy cười khẽ, “Cho là vậy đi, khoảng thời gian chờ tin tức, đúng thực rất nao lòng, có điều cô có thể suy nghĩ theo một chiều hướng tốt hơn, lúc trước tôi cũng từng trải qua tình cảnh như cô bây giờ, cho nên có bao nhiêu kết quả xấu tôi đều nghĩ đến, đến cuối cùng chuyện chăm lo cho hậu sự của bản thân mình cũng có nghĩ đến”
Trông thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt bà ấy, tôi không nhịn được hỏi, “Là Hoắc Tôn à?” Bà ấy ghé mắt nhìn tôi, ngơ ngác một đỗi, rồi không nói mà cười, “Tôi biểu hiện rõ lắm à?” Tôi suy nghĩ, rồi nói tiếp, “Cũng không hẳn, tôi cũng không chắc chắn lắm, lần đầu tiên tôi gặp dì, cảm thấy dì còn trẻ tuổi, nhìn giống như là một người dì hay chị của anh ta vậy, có điều sau đó lúc anh ta nổi giận đùng đùng lôi tôi đi, tôi phủ định nhận định của mình ngay, nhưng cũng không chắc là mình có đoán đúng hay không”
Bà ấy nhìn tôi, cười khẽ khàng, “Tôi là mẹ của nó, một người mẹ mà nó không chịu chấp nhận, tôi cũng có thể hiểu, bất kỳ một người mẹ nào, nếu như không thể cho đứa con của mình sự vinh quang, cũng không thể cho nó sự tủi nhục, nhưng cả hai điều đó tôi đều không làm được, nó không muốn gần gũi tôi, cũng là điều có thể lý giải!”
Tôi nhíu mày, không đồng ý với bà ấy, nói, “Dì Tiêu, tôi hỏi dì, nếu như con của dì ra ngoài gây chuyện, đem đến cho dì rất nhiều rất nhiều phiền phức, dì có vì vậy mà ghét đứa con của mình, không nhận đứa con của mình hay không?”
Bà ấy lắc đầu, “Sao vậy được?” Tôi cười nói, “Cho nên dì Tiêu à, dì phải tin chắc rằng, Hoắc Tôn sẽ không vì dì không thể cho anh ta sự vinh quang mà đi ghét bỏ dì. Nhiều khi, thứ mà chúng ta muốn, có lẽ chỉ đơn giản là một bữa cơm, hoặc là một cái ôm, có lẽ tất cả ân oán đều sẽ được gỡ bỏ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!