Trong chốc lát, Thẩm Quang cũng ngơ ngác nhìn Hồ Diệp, có phần khó hiểu: “Hồ Diệp, cháu…” Vẻ mặt cô ấy rất bình tĩnh nhìn Thẩm Quang: “Chú Quang, tối nay cháu đến đây là muốn nói với chú chuyện này. Từ nay cháu và Minh Thành sẽ đường ai nấy đi. Cháu muốn đưa bé Dương đi cùng. Chú yên tâm, cháu không muốn thông qua anh ấy lấy đi bất cứ thứ gì từ nhà họ Thẩm cả.Cháu chỉ không muốn thằng bé mới nhỏ như vậy đã phải trải qua nỗi đau rời xa mẹ. Trước giờ nó chưa hề có được tình thương từ cha. Cháu sẽ nỗ lực hết sức cho nó tất cả tình yêu thương. Thằng bé vẫn sẽ là người nhà họ Thẩm. Cháu cũng sẽ thường xuyên đưa nó về thăm chú. Chú không cần bận tâm chuyện này đâu.”
Thẩm Quang quay sang nhìn Thẩm Minh Thành đầy trách móc: “Nhìn việc tốt mà mày đã làm đi!” Sau đó có chút xót xa hỏi Hồ Điệp: “Vậy tương lai cháu có dự định gì?” Hồ Diệp chỉ mỉm cười:
“Chú Quang, chú đừng lo mà, cháu đã gặp được người thích hợp rồi. Sau khi xử lý xong mấy chuyện này, cháu định sẽ kết hôn và sống thật tốt. Đợi lúc đó chú nhất định phải đến đấy nhé!” Thẩm Quang cố nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu, thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.
Khuôn mặt Thâm Minh Thành hơi tái đi, anh ấy nhìn Hồ Điệp, ánh mắt có cả giận dữ, có cả đau đớn cùng vô vàn những cảm xúc phức tạp khác đan xen. Có lẽ nhận ra được tâm trạng đó của anh ấy, Vương Yên Nhiên liền nói: “Gõ Diệp đây đã tìm thấy mái ấm cho mình, tôi cùng Minh Thành cũng sẽ chúc phúc cho cô.” “Cảm ơn!” Hồ Điệp đáp, từ đầu đến cuối tâm trạng cô ấy luôn rất ổn
định.
Tôi không thể nhịn được nữa, tại sao lại ích đều về tay Vương Yến Nhiên, tội lỗi lại đổ hết lên đầu Hồ Diệp.
Tôi nhìn về phía Vương Yến Nhiên: “Cô Nhiên, cô vừa mới nói là Hồ Điệp đẩy cô xuống nước phải không?” Cô ta sững người, sau đó gật đầu, dùng giọng điệu đáng thương đáp: “Ừm, tôi biết cô ấy không phải cố ý, vậy nên đừng truy cứu chuyện này nữa làm gì, hơn nữa hiện giờ tôi cũng không có vấn đề gì lớn cả” Tôi gật đầu, nói với Hồ Diệp: “Cô thực sự đã đẩy cô ta sao?” Hồ Điệp không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ giữ im lặng.
Thấy vậy, tôi không khỏi thở dài: “Trước đây tôi không hiểu tại sao những kẻ xấu xa có thể càng ngày càng lộng hành, càng ngày càng ghê tởm, giờ thì tôi đã hiểu ra rồi.
Vương Yên Nhiên, từ trước đến nay việc theo đuổi những thứ tốt đẹp thoải mái đều không có lỗi, nhưng lỗi của cô đó là không nên giẫm lên xác người khác để đi lên, tự mình biến mình trở thành kẻ yếu đuối đáng thương, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị lộ tẩy hay sao?”
Vương Yên Nhiên nhìn tôi, vẫn dùng cái vẻ đáng thương ấy hỏi lại: “Cô Hinh, cô nói vậy là có ý gi? Tôi không giải thích thêm, chỉ nhìn cô ta nói: “Tôi không phải là người tốt, vì vậy cũng sẽ không làm chuyện tốt gì cả. Tốt hơn hết bây giờ cô hãy nên hết ra những chuyện cần nói, những thứ cần nôn ra ngay đi, nếu không, tôi sẽ không để cô bước vào nhà họ Thẩm nửa bước đâu.
Không tin, cô có thể hỏi Thẩm Minh Thành, nếu như tôi không đồng ý cho cô vào nhà họ Thẩm thì cho dù anh ấy có ý muốn cưới cô đi chăng nữa, thì cô cũng không có hy vọng đạt được một chút lợi ích nào đâu”
Thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, Thẩm Minh Thành cau mày nhìn sang tôi: “Cái gì vậy hả?” Tôi nhướng mày nhìn Vương Yên Nhiên: “Tự mình nói ra đi!” Đột nhiên cô ta bật khóc, rồi sà vào lòng Thẩm Minh Thành, nói một cách đáng thương: “Minh Thành, em sai rồi, em xin lỗi. Em không nên đắc tội với cô Hinh, không nên nói năng lung tung, không nên xuất hiện ở bên cạnh anh vào lúc này, không nên làm phiền đến chuyện tốt của mọi người trong nhà. Đều tại em cả!”
Khốn thật! Tôi hít một hơi, suýt chút nữa xông lên đánh người rồi, tôi nhìn Thầm Minh Thành tức giận quát: “Thẩm Minh Thành, nói đùa chú mắt anh có vấn đề hay sao? Hà Nội nhiều gái như vậy anh không ưng, nhất định phải mang loại lẳng lơ này vào nhà mới được à?”
Anh ấy nhíu mày, nét mặt tỏ vẻ không hài lòng: “Thẩm Xuân Hinh, nói chuyện cho đàng hoàng” Tôi mím môi, tức sắp ói ra máu, chú ba không biết nguyên nhân sự tình trong đó, nói với tôi: “Xuân Hinh, có chuyện gì từ từ nói, đừng chơi người khác!”
Tôi thở ra một hơi, nhìn người phụ nữ vẫn đang khóc lóc trong vòng tay của Thẩm Minh Thành, phẫn nộ: “Đưa thẻ đen đây, cô chưa đủ tư cách để cầm thẻ đen của nhà họ Thẩm mà vênh váo đâu nghe chưa.” Thẩm Minh Thành cùng Thẩm Quang cùng lúc sững người, ông nhíu mày nhìn anh ấy, trầm giọng hỏi: “Là cháu đưa à?”
Anh ấy lắc đầu, cau mày nhìn Vương Yên Nhiên: “Em lấy thẻ đen ở đâu ra?” Cô ta có chút sửng sốt, sau đó càng khóc thương tâm hơn: “The đen là cái gì? Em còn không biết thẻ đen là cái gì? Sao mọi người lại đòi em chứ, em lấy đâu ra tấm thẻ đó? Minh Thành sao anh lại không tin em?” Anh ấy nhìn tôi không chắc chắn, ngây người ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!