Sau khi đã đến nơi, Hy Nguyệt cùng Khánh Hà tiếng bước đến phòng bệnh. Vừa mở cửa vào đã nhìn thấy Tiểu Giang
-Thiểu...à tiểu thư. Xin lỗi là do tôi đã quen miệng
-Không sao, trước thế nào...thì giờ cậu cứ như thế đi
Trợ lý Giang đã hiểu ý Hy Nguyệt, anh nhanh chóng trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng Lục tổng rồi đi ra bên ngoài cùng Khánh Hà
-Anh đừng ngủ nữa mà Lãnh Phong, tỉnh lại với em đi. Ba tháng rồi, anh đừng trốn tránh em nữa. Em xin anh đó Lãnh Phong
Hy Nguyệt dùng hay tay mình áp vào bàn tay của anh, tiếp tục lời nói
-Cố Mộc, Giai Lạc, Tiểu Giang đã nói với em mọi chuyện nhưng em vẫn chờ anh giải thích toàn bộ với em. Bởi vì em tin còn có những chuyện mà em chưa được biết
Cô dùng một tay lau đi vài giọt nước mắt chảy xuống gương mặt xinh đẹp rồi im lặng nhìn ngắm gương mặt tuyệt mỹ của người đang nằm im trên giường bệnh
Hy Nguyệt biết Lục Lãnh Phong nghe được những lời mình nói nên siết chặt lấy bàn tay to lớn kia. Một hồi lâu sau, cô lại cất giọng run run nói
-Nếu như lí do khiến anh không tỉnh lại là cảm thấy có lỗi vì những việc của ba năm trước thì em hứa chỉ cần anh tỉnh em sẽ tha thứ cho anh...còn nếu không, ngày mai em sẽ bay về Anh ngay lập tức
Vẫn im lặng, không có chút tiến triển gì. Đột nhiên, cánh cửa được mở ra Khánh Hà bước vào nhỏ giọng nói với Hy Nguyệt
-Chúng ta về công ty thôi chị
Hy Nguyệt từ từ đứng dậy, nấn ná như muốn ở lại một chút. Cô luyến tiếc nhìn Lục Lãnh Phong rồi rời đi.
Có gì đó không đúng
Cô xoay người lại nhìn anh một lần nữa, bỗng nhiên Hy Nguyệt nở một nụ cười hạnh phúc. Có phải ngón tay anh vừa mới cử động không?
-K-Khánh...Hà, em mau nhìn xem
Hy Nguyệt run run chỉ tay về phía anh, giọng nói lắp bắp vì vui mừng, Khánh Hà nhìn theo tay cô, quả thật là tay anh đang cử động. Khánh Hà vội đi ra ngoài thông báo với Tiểu Giang
Nhận được điện thoại của trợ lý Giang, gia đình họ Lục rất nhanh chóng đã đến bệnh viện. Khi đến nơi, họ cùng Hy Nguyệt đứng trước phòng bệnh chờ đợi bác sĩ kiểm tra cho Lục Lãnh Phong
Một lát sau, người bác sĩ phụ trách chính bước ra ngoài
-Chúc mừng gia đình, bệnh nhân đã tỉnh lại, người nhà có thể vào thăm rồi
Mọi người đều bước vào bên trong, chỉ riêng Hy Nguyệt vẫn mang tâm trạng rối bời đứng bên ngoài. Ba tháng nay, đúng là ngày nào cũng gặp nhưng bây giờ là đối mặt trực tiếp, cô không biết phải nói gì với anh
-Hy Nguyệt, chị không vào sao?
-À, mọi người cứ gặp anh ấy trước đi, chị...vào sau cũng được
Lục Lãnh Phong nhìn thấy mọi người nhưng chẳng thấy bóng dáng của cô gái nhỏ kia thì có đôi chút thất vọng. Rõ ràng anh nghe thấy tiếng nói của Hy Nguyệt, không lẽ là nhầm
Vì anh tỉnh lại nên Hy Nguyệt đã bảo Khánh Hà dời cuộc họp sang ngày mai. Cô đứng đợi thêm tầm hai mươi phút thì mọi người đều đã đi ra ngoài
-Con mau vào trong đi
Ông Lãnh Hàn cất giọng nói với Hy Nguyệt, cô có chút chần chừ rồi đáp lời ông
-Dạ
Hy Nguyệt khẽ mở cánh cửa bước vào, Lục Lãnh Phong nhìn cô không chớp mắt. Là cô, anh không có nghe nhầm
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!