-Má nó, nhờ ơn phước của cô, tôi không những không ăn được cô ta mà bây giờ còn bị LCK hủy hợp đồng rồi này...
Trần tổng đỏ bừng cả mặt, ông ta cứ thế mắng Hy Tuyết một trận cho bỏ tức. Dường như đã biết kết quả, Hy Tuyết lập tức tắt máy. Cô ta ném nhẹ chiếc điện thoại qua một bên, tay cuộn lại thành đấm tức giận đập xuống bàn.
-Mẹ kiếp, sao mày hên quá vậy Hy Nguyệt. Được rồi, mày cứ chờ đó đi con chó
Chủ nhật hôm đó, Hy Tuyết đang lái xe trên đường, lúc cô ta dừng đèn đỏ thì có hai người đàn ông mặc vest đen ngang nhiên đi vào xe
-Các người là ai?
Mặt cô ta hơi tái lại, giọng nói có phần hơi rung rung, ả thầm nghĩ rồi chửi thề
-Chết tiệt! Con đường này vắng quá làm sao kêu cứu đây
-Hai anh tha cho tôi, tôi...tôi sẽ cho hai anh tiền mà
Thầm nghĩ, Hy Tuyết liền xuống nước ngon ngot nói với hai người vệ sĩ của Hy Nguyệt
Hai người họ là người của quốc vương Andrew đương nhiên đã được tuyển chọn kĩ càng làm sao có thể vì mấy đồng tiền mà quên đi việc chính
Không nói không rằng, một trong hai tên vệ sĩ lấy ra một chiếc khăn trắng đã tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi của ả ta lại
Thuốc mê bắt đầu phát tát dụng, cô ta nhanh chóng đã ngất xỉu. Hai người vệ sĩ đặt Hy Tuyết bên ghế phụ rồi một mạch lái xe đến căn nhà hoang ở ngoại thành, Hy Nguyệt đã chờ sẵn ở đây
Nhìn thấy dáng người Hy Tuyết, cô thầm hài lòng. Hai người vệ sĩ nhanh chóng lấy dây thừng trói chặt tay và chân ả ta lại
Tâm hơn ba mươi phút, Hy Tuyết từ từ mở mắt, khung cảnh xung quanh lạ lẫm vô cùng. Ấy thế, phía sau cô ta còn có hình dáng của một cô gái đang bắt chéo chân ngồi trên ghế, phía sau là hai tên vệ sĩ và kế bên còn có một cô gái trẻ khác
-Hy Nguyệt, mày dám bắt cóc tao?
Cô khoanh hai tay trước ngực, để lại cho Hy Tuyết một nụ cười khinh bỉ rồi nói
-Đương nhiên là dám rồi
Đương nhiên là dám rồi
Hy Nguyệt dừng lại nhìn người chị gái mình từ trên xuống rồi nói tiếp
-Nợ nần giữa tôi với chị giải quyết nốt vào hôm nay đi
-T..tao với mày...thì có nợ.. nợ nần gì chứ
Hy Nguyệt nhìn ả bằng con mắt thâm hiểm, Hy Tuyết không rét mà run, gương mặt lấm lét, lấp bắp nói ?
-Một lần thuốc mê, lúc nãy tôi đã trả cho chị. Một lần hạ dược, tạo cơ hội để lão Trần tổng cưỡng bức tôi? Còn gì nữa không, để tôi nhớ xem
Cô lấy ngón trỏ cuốn cuốn vào lọn tóc nhỏ như đang và suy nghĩ rồi hai mắt sáng lên
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!