-Hay là...hay là để tôi đưa cô đi gặp bác sĩ
-Tôi không có nhiều tiền để thuế anh đưa tôi đi đâu
Đừng có hiểu lầm...coi như bồi thường chuyện mất ví
Dứt lời, William xỏ hai tay vào túi quần, bước đi ra xe. Dừng lại trước cánh cửa, anh xoay người lại hỏi
-Còn ngồi đó? Mau đứng lên
-T-tôi đi không được
Suýt nữa thì quên, chân cô ta như vậy thì đi làm sao chứ? Anh tắc lưỡi rồi cũng quay lại làm
động tác dìu Thiên Nhi
-Khoan, dép của tôi
Thiện Nhi đưa tay chỉ về kệ dép ở góc bên phải, William theo hướng tay của cô chỉ, cũng đành bất lực tiến lại đó lấy ra một đôi dép quai ngang màu trắng
-Cô đúng là phiền phức
William để dép xuống phía trước cô cằn nhằn
-Anh còn dám nói
Sau khi được bác sĩ khám, băng bó xong hết cả William đưa cô về lại cửa hàng thời trang. Giữa bầu không khí im lặng trên xe bỗng nhiên bụng cô lại kêu lên. Á, xấu hổ chết mất!!!
Nhắc mới nhớ, từ sáng đến lúc gặp khách hàng rồi ghé thăm Hy Nguyệt, cô vẫn chưa ăn gì cả
-Cô muốn ăn gì?
William đột nhiên cất tiếng, Thiên Nhi chỉ lắc đầu rồi đáp
-Tôi không còn tiền đâu
-Nè, mở miệng ra là cứ tiền bạc vậy? Cô nghĩ tôi là ai mà cần mấy đồng lẻ đó
-Anh trå?
Thiên Nhi nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy anh gật đầu. William cũng liếc mắt sang, cả hai vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương. Cô nhanh như cắt mà quay đầu sang hướng khác, William thì họ vài tiếng rồi hỏi
-Cô muốn ăn gì?
-Gì cũng được
Hàng loạt hình ảnh các món ăn xuất hiện trong đầu. William suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng
-Hmmm...sushi, sashimi?
-Tôi không ăn được đồ sống
-Lẩu Tứ Xuyên?
-Tôi không biết ăn cay
-Tôi ăn không được món đó
William đề xuất món nào, cô không lắc đầu thì cũng trả lời là không biết ăn càng khiến anh. thêm bực mình
-Rốt cuộc là cô có thể ăn được cái gì thế?
-Dừng xe lại đi
-???
ở đây làm gì có nhà hàng nào đâu? Khoan đã, chẳng lẽ ăn ở cái quán này hả. Từ nhỏ đến lớn, anh toàn ăn ở các nhà hàng sang trọng, chưa từng đặt chân vào những quán bình dân thế này
-Ý cô là cái quán nhỏ xíu này á hả?
Um
-Có hợp vệ sinh không đấy?
-Yên tâm đi, tôi là khách quen ở đây mà
William có chút nghi ngờ nhưng cũng đành dừng xe lại tấp vào. Anh mở cửa bước xuống sau đó vẫn y như cũ là dìu Thiên Nhi
Tay anh đặt ở eo, lúc đầu có cảm giác có chút không quen nhưng đến hiện tại thì cũng quen dần và cũng thoải mái hơn
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!