Chương 1856
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Tấm cô cầm kia thì tấm giám định giả đã bị người đổi ta rồi?
Ai sẽ làm những chuyện như thế, Hy Mộng Lan sao?
Lúc trước, Lục Lãnh Phong nhận giấy giám định thân nhân chính là do cô ấy gửi tới cơ mà.
Chắc hẳn là cô ấy đã sớm biết chuyện xác nhận thân nhân này, cho nên mua chuộc bác sĩ, thay đổi kết quả.
Thế nhưng là lần thứ hai giám định lại xảy ra chuyện gi vậy?
Đầu óc của cô thật loạn, sao cũng không thể lý giải được đầu mỗi mọi chuyện.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, cô kéo chăn lên che đầu mình lại.
Lục Lãnh Phong đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô gái ngốc, anh biết em không có cách nào tiếp nhận được sự thật này, anh cũng giống vậy. Từ khi nhìn thấy kết quả giám định đó, anh vẫn luôn chịu đủ sự giày vò. Đây đều là lỗi của anh, là do anh đã rơi vào một cái bẫy tỉ mỉ, tự tay giết chết con của mình.”
Anh bưng lấy đầu, sự đau đớn mãnh liệt dâng lên trên khuôn mặt đẹp trai.
Trong lòng Hy Nguyệt rối loạn: “Sao anh biết tờ giấy kia là thật, của em lại là giả chứ?”
“Phần hồ sơ của anh là hồ sơ gốc từ bệnh viện, là anh đã cho người đi bệnh viện điều tra được.”
Lục Lãnh Phong nói thật nhỏ, trong đầu càng đau nhức hơn, dường như là chôn đầu vào trong gối: “Hy Nguyệt, đời này anh đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn nhất chính là tự mình giết chết con của mình.”
“Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình và anh cũng có không đủ tư cách để cầu xin sự tha thứ của em. Tất cả những gì anh có thể làm là ngày ngày ăn năn hối lỗi. Anh vẫn luôn mong rằng một ngày nào đó, đứa trẻ đó có thể quay lại bên cạnh anh và cho anh một cơ hội để bù đắp lỗi lầm này.”
Đôi mắt anh đỏ hoe, như thể đôi mắt ấy đang đau đớn vì bị bỏng.
Hy Nguyệt không biết mình phải nói gì nữa, chỉ sững sờ, ngơ ngác, mắt mở trân trân nhìn anh.
Có một giây, cô đã định nói cho anh biết rằng thực ra đứa trẻ vẫn còn đó vẫn chưa bị anh giết chết, nhưng giây tiếp theo, cô lại nghẹn ngào không thốt được lên lời.
Cô phải chắc chắn lại tất cả mọi chuyện một lần nữa mới được, không thể dẫm phải vết xe đổ trước kia thêm một lần nữa.
“Em mệt mỏi lắm rồi, em muốn ngủ.”
Lục Lãnh Phong cho rằng cô đang trách anh, đang oán hận anh, không chịu tha thứ cho anh, trong lòng anh như bị đổ một chậu thép nung nóng rực, đốt cháy nội tạng trong cơ thể anh, từng dây thần kinh, từng tế bào của anh đều phát ra cơn đau đớn kịch liệt.
Anh lặng lẽ nằm bên cạnh cô, nhìn lên trần nhà không nói tiếng nào, viền mắt anh ươn ướt.
Dường như có tiếng khóc của một đứa trẻ văng vẳng bên tai anh, khóc thảm thiết như thế, ai oán đến vậy, cứ như đang tố cáo tội ác anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!