Chương 191
Đám người tranh cãi ầm ĩ, trong bọn họ có không ít người ái mộ Hứa Nhã Thanh, nhìn thấy Hứa Nhã Thanh che chở cho Hy Nguyệt như vậy thì ghen ghét dữ dội.
Cơ thịt trên mặt Hy Nguyệt giật giật, thì ra người nhà họ Lục đều ở đây, nhưng bọn họ không ra mặt, có lẽ là cảm thấy xấu hổ vì cô rồi.
Bọn họ không muốn nhận với cô, cô cần gì phải thếp vàng lên mặt mình, giải thích mình thật sự là người nhà họ Lục.
“Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, không có quan hệ gì với nhà họ Lục cả.” Hứa Nhã Thanh ngăn trước mặt cô, hoàn toàn xem đây là chuyện riêng của mình.
“Cậu Hứa đúng là biết thương hoa tiếc ngọc, nếu như cậu dụng thêm ít tiền, cô ta nhất định sẽ nguyện ý chung chăn chung gối với anh đấy.” Vương Viện Du cất giọng cười mỉa mai.
“Cô này, cô tự xưng mình cao quý, sao miệng đầy lời dơ bẩn vậy, giống như mấy người phụ nữ đanh đá chợ búa vậy?” Hy Nguyệt chế giễu lại.
“Cô câm miệng cho tôi, đồ nhà quê chân đất.” Vương Viện Du tức hổn hển mắng.
“Mồm miệng sạch một chút, cô nên biết, tôi chưa từng ngại đánh mấy ả đàn bà đê tiện đâu.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười, sát ý cũng nồng đậm.
Vương Viện Du nhìn thấy thì rùng mình, không tự chủ lùi về sau mấy bước.
Đúng lúc này, một âm thanh từ trong câu lạc bộ truyền tới: “Cậu Lục tới, cậu Lục xuống rồi.”
Tất cả mọi người đều rời mắt qua, trong mắt mấy người phụ nữ lóe lên tia hưng phấn mà kích động.
Lục Lãnh Phong tựa như thần tiên hạ phàm, bước từng bước chậm rãi xuống, cả người tỏa ra khí thế vương giả.
Cơ thể cao lớn của anh dưới sự phụ trợ của lễ phục màu lam đậm, lộ ra vẻ cao sang quyền quý.
Các đường nét tinh tế trên khuôn mặt như điêu như khắc, ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, hoàn hảo vô cùng.
Cặp mắt đào hoa mê người, giống như vì sao phương Bắc.
Sống mũi cao, môi dày vừa phải, khuôn môi cực kỳ xinh đẹp, phấn hồng như hoa anh đào, hơi nhếch lên, sẽ lộ ra đường cong kiêu ngạo khó thuần.
Khác với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ tự nhiên của Hứa Nhã Thanh, anh thuộc tuýp người lạnh, như mang theo núi băng bên mình, khiến người ta ngại đến gần, chỉ có thể đứng ở góc bốn mươi lăm độ mà chiêm ngưỡng.
Vương Viện Du như tìm được cứu tinh, chạy tới: “Cậu Lục, cái đồ quỷ nghèo kia lấy danh của anh, giả dạng lừa đảo, trà trộn vào để ăn uống chùa, còn hỗn láo vô cùng.”
Tất cả mọi người đều mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác, chờ Hy Nguyệt gặp nạn.
Chỉ có Tiêu Ánh Minh len lén trốn di.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!