Chương 1942
Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cô bị điên rồi hả, suốt ngày nói chuyện bậy bạ trước mặt trẻ con. Sau này phải để Ngọc Thanh tránh xa cô một chút, tránh để cô dạy hư nó.”
Nói xong, ông ấy nắm tay Ngọc Thanh đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Thanh rất vui vẻ, có thể cùng Lục Sênh Hạ và mọi người đón tết.
Hứa Kiến Quân chạy tới, nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé: “Chú Ngọc Thanh, ở đây có một con sáo mỏ ngà biết nói chuyện, chơi vui lắm.”
“Thật sao, ở đâu?” Tư Mã Ngọc Thanh chạy theo thằng bé xem con sáo mỏ ngà.
Thông thường thì sáo mỏ ngà rất nhát, rất sợ người lạ.
Những con sáo mỏ ngà này rất gan lì, nhìn thấy con người lập tức kêu: “Chúc mừng phát tài, lì xì đầy túi.”
“Chú Ngọc Thanh, nó còn biết làm thơ đó, chú nói một câu, nó sẽ nói câu tiếp theo.” Hứa Kiến Quân nói.
Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu: “Sớm từ Bạch Đế giữa mây.”
Sáo mỏ ngà ngẩng đầu lên: “Giang Lăng ngàn dặm một ngày tới nơi.”
“Hoa sen nhỏ có một cặp sừng sắt bén.”
“Con chuồn chuồn đứng trên đầu từ lâu.”
“Ngỗng, ngỗng, ngỗng, khúc hát của thiên nga.”
“Tóc trắng bồng bềnh trong làn nước xanh, hồng môn lập những làn sóng trong veo”
Tư Mã Ngọc Thanh ngạc nhiên, vô tay: “Woa, nó giỏi thật.”
Sáo mỏ ngà đập cánh: “Cảm ơn đã khen.”
“Nó sắp thành tinh rồi.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.
“Sau khi thành lập một đất nước thì không thể thành tinh, không thể thành tinh.” Sáo mỏ ngà đáp.
Bọn nhỏ cười ha ha.
“Ha ha ha” Sáo mỏ ngà cũng cười theo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!